Định Kiến

Bị nhiệt độ nóng rực ở phía sau truyền tới, Hứa Khiêm nheo mắt lại, cầm vuốt vật nặng nề ở phía sau, lúc này mới nâng thắt lưng cao lên, nhắm chuẩn quy đầu nơi hậu huyệt đang đóng mở, chậm rãi ngồi xuống.

Tư thế này có chút khó khăn, hơn nữa cái vật của Nghiêm Mạc kích cỡ thật đồ sộ, đợi thật vất vả mới nuốt vào được, nhưng cả người như bị đóng đinh ở trên đầu, động cũng không dám động.

Hứa Khiêm ghé vào trên người hắn từ từ thở, nhưng như vậy vẫn không chịu thành thật, đôi môi dán trên cơ ngực của Nghiêm Mạc, khí có khi không liếm mút. Người kia vừa hưởng thụ được khoái cảm tràng đạo được bao lấy, đột nhiên cảm thấy ngực đau nhói, cúi đầu nhìn, là Hứa Khiêm cắn hắn một cái, để lại dấu răng màu đỏ ở trên da.

Hắn có chút bất mãn: “Anh là chó à?”

Hứa Khiêm nhếch chân mày, thắt lưng tụt xuống, liền nghe Nghiêm Mạc ưm ưm vài tiếng, không tự chủ được đẩy tới phía trước

Hứa Khiêm bị thúc đến thư thái, đưa tay phác hoạ mồ hôi nhễ nhãi trên cằm hắn, cười nói: “Ngay cả một con chó cũng có thể thao thoải mái, vậy cậu là gì? Hử?”

Mặt Nghiêm Mạc đỏ lên, nghiêng đầu qua bị Hứa Khiêm quay lại, hôn môi triền miên phủ xuống, hơi giở trò xấu khẽ cắn, tê tê dại dại, rất thoải mái.


Chờ cảm thấy không khó khăn như vậy nữa, Hứa Khiêm thử xoay xoay vòng eo, miệng huyệt căng ra đến phiếm hồng thắt chặt lấy vật trong cơ thể, phun ra nuốt vào từ trên xuống dưới. Lần đầu Hứa Khiêm làm chuyện này, mải miết nghiên cứu rất nghiêm túc, Nghiêm Mạc muốn ngồi dậy ngược lại y đẩy ngã, vỗ một cái trên ngực, phát ra một tiếng bốp.

Hứa Khiêm vân vê cơ ngực bị co rút đến đỏ, khó chịu nói: “Bảo cậu đừng nhúc nhích… Ah…” Là Nghiêm Mạc đẩy thắt lưng, đâm sâu thứ của mình vào bên trong.

Trước đó Hứa Khiêm thật vất vả mới chuẩn bị xong góc độ, lúc này đánh bậy đánh bạ quét lên điểm kia, thoải mái đến tay chân đều mềm nhũn, thở hổn hển phì phì, miệng cũng không kịp khép lại. Nghiêm Mạc nâng tay bị trói lên, ôm cổ người đang ở trên thân, nảy sinh lòng ác độc cố gắng chuyển động, cánh mông đánh vào xương hông ba ba vang dội, tiếng nước văng khắp nơi.

“Ưm… chính, chính chỗ đó… Mẹ nó cậu dùng chút lực… Thao…!” Hứa Khiêm chửi đổng dẫn dụ tật xấu, về sau bị cắm vào đến khàn giọng, cũng không nên thân rên rỉ, giọng khàn khàn cực kì thúc tình. Nghiêm Mạc được y gọi càng cứng hơn, khí lực trên tay cũng mạnh lên, hận không thể dung nhập y vào trong xương, Hứa Khiêm bị đè đến thở không kịp thở, vừa trợn trắng mắt, vừa thầm mắng tiểu tử này học quá nhanh, nhưng mà con mẹ nó lực mạnh như vậy là muốn bẻ gãy cổ mình phải không!

Y bị kích thích, hậu huyệt liền theo bản năng co lại, kẹp Nghiêm Mạc đến hơi đau, lại thúc vài cái thở hổn hển nói: “Anh, anh thả lỏng…”

Hứa Khiêm cắn một cái trên xương quai xanh của hắn, Nghiêm Mạc theo bản năng co rút lại, lực đạo trên tay cũng thả lỏng ra, Hứa Khiêm thở ra, một tay đưa xuống dưới lần mò dương v*t của mình, vừa vuốt còn không quên cười với hắn: “Con mẹ nó cậu thật nhiều chuyện, không tự mình thao mà còn muốn tôi phải tới?” Xong rồi còn vặn vẹo cái mông, nuốt trọn cái căn kia vào cơ thể, thoải mái đến ngón chân đều cuộn lại.

Nghiêm Mạc bị y trêu chọc như vậy, cơn tức giận bùng lên, ưỡn lưng ngồi thẳng dậy. Hứa Khiêm sợ hết hồn, còn chưa kịp phản ứng thì trước mặt đã tối sầm, là bị cà vạt bịt mắt lại.


“Tôi thao, cậu cởi ra lúc nào… A!”

Cảm giác mất trọng lượng truyền tới từ bốn phương tám hướng, Hứa Khiêm theo bản năng ôm chặt người trên thân, thế nhưng hai chân quỳ quá lâu đã hơi tê rần, không vòng trên thắt lưng được nữa. Nghiêm Mạc thấy vậy đưa tay nâng chân y, từng bước nhoáng cái đứng lên đi tới đi lui.

Dù gì Hứa Khiêm cũng là một nam nhân trưởng thành gần 1m8, nâng ở trong tay cũng không thể tính là nhẹ, hơn nữa Nghiêm Mạc chỉ thấy được tư thế này từ trong GV, hoàn toàn không cân nhắc qua tình huống thực tế, bây giờ đi hai bước đã hơi lắc lư, cảm thấy có thể ngã bất cứ lúc nào.

Hứa Khiêm vừa bị thúc đến suýt thủng, kêu lên. Đang làm chuyện phòng the còn không quên mắng vài câu: “Con mẹ nó cậu có được hay không… A!” Dòng điện khoái cảm lan khắp toàn thân, y thoải mái đến cả người run rẩy, trước mắt đen kịt một mảng, đành phải chôn đầu trên bả vai của Nghiêm Mạc: “Quá sâu… rồi…”

Người kia đổ một đầu mồ hôi, Hứa Khiêm kẹp hắn đến gãy, rất đau đớn lại cảm thấy khoan khoái, hơn nữa đối phương hiếm khi tỏ ra yếu thế, hắn ngừng lại lấy sức lực, lại đi vài bước về phía trước: “Tôi có được hay không, anh, anh đợi một chút sẽ biết…”

“Cậu… run tay đến tôi cũng, cũng cảm thấy… ưm a… Nghiêm Mạc. Thao! Con mẹ nó nếu cậu dám ngã, mông lão tử ngồi gãy cậu!”


Nghiêm Mạc run run rẩy đi vào phòng tắm, đặt ngược người lên bồn rửa tay, đá cẩm thạch lạnh lẽo tiếp xúc với da dẻ, Hứa Khiêm theo bản năng run rẩy, huơ huơ cánh tay, đồ đạc rớt bịch bịch đầy đất.

Một giây kế tiếp, mông bị nâng lên thật cao, Nghiêm Mạc giống như lui lại mấy bước, cũng rút căn kia ra, miệng huyệt trống rỗng tham lam mấp máy, nội bích đói khát xoắn chặt, dịch bôi trơn lẫn dịch ruột non từ trong chảy ra, nhuộm khắp miệng huyệt đỏ thẫm, một mảng ánh nước.

Hứa Hiêm ừ một tiếng, mới vừa muốn nói gì, đã bị một tiếng giòn vang cắt ngang —— Nghiêm Mạc hung hăng đánh một cái trên cánh mông cong vểnh của y, lại hung hăng thúc vào.

“Cậu… A a a!” Trước mắt Hứa Khiêm là một mảng tối tăm, bóng tối phóng đại năm giác quan, làm khoái cảm càng thêm rõ ràng. Hậu huyệt lại một lần nữa bị đâm vào, vật gì đó còn nóng hầm hập hơn so với lúc đâm tới, đá cẩm thạch nơi ngực vẫn lạnh lẽo như cũ, nóng lạnh xen kẽ nhau, dương v*t rỉ ra vài giọt dâm dịch, theo bắp đùi đang mở rộng chảy xuống, dâm đãng tới cực điểm.

Nghiêm Mạc đỏ mắt, nắm mông của Hứa Khiêm tách ra hai bên, lộ ra huyệt nhãn đã chống đỡ đến cực hạn, lông mu ma sát nếp uốn nơi miệng huyệt, ruột co rút quặn lại từng trận, khiến người ta rất có cảm giác như thăng tiên.

Hứa Khiêm bị hắn thao dến cả người run rẩy, cổ họng khàn đến nói không ra âm hoàn chỉnh, nhưng vẫn mắng chửi không ngừng: “Ai cho cậu… bỏ… bao ra…”

Nghiêm Mạc từ sau cắn vành tai của y: “Ai cho anh cố tình mua số nhỏ hơn.”

Hứa Khiêm không chiều theo, lắc mông muốn tránh, dĩ nhiên Nghiêm Mạc không đồng ý, đè xuống mạnh mẽ thao một trận, rút tính khí tím bầm ra khỏi hậu huyệt rồi cắm vào, kéo ra cả tràng thịt đỏ thắm, dâm thuỷ dư thừa theo đó tràn ra, lầy lội một mảng.


Nghiêm Mạc nhả vành tai bị chà đạp đến phiếm hồng ra, lần nữa đi tới gáy của Hứa Khiêm, giống dã thú giao hợp cắn xé mảng da thật mỏng kia, còn không quên mở miệng khiêu khích: “Hứa ca… anh thật chặt…”

Hắn thoải mái thở hắt ra, hô hấp ấm áp phu vào, Hứa Khiêm run lên, lại nghe đối phương nói: “Tôi muốn thao anh đến lỏng…”

Nói rồi, nặng nề thúc một cái.

Hứa Khiêm bị thúc đến đau, nhưng không nhịn được cười, lòng nói tên khốn này thật là mặt người dạ thú mà… Kết quả kế tiếp cũng không thốt ra được, trong cổ họng kêu ưm ưm a a, nước bọt cũng chảy xuống.

Gần đến thời điểm bắn tinh, cả người Hứa Khiêm đều mềm nhũn, duy chỉ có tính khí cứng rắn thẳng đứng. Nghiêm Mạc đè ngọc hành của y lại không cho y bắn, phía sau không ngừng thao một giây, thay đổi góc độ đâm vào điểm G của y, cuối cùng, lột xuống bịt mắt.

Cái này đến đột ngột, Hứa Khiêm chỉ cảm thấy hoa mắt, đúng là bị thao đến bắn, trọc dịch màu trắng văng lên toàn thân.

Nghiêm Mạc ở một bên thở hổn hển, ấn khuôn mặt vì cao trào mà thất thần của đối phương đến trước gương.

Hắn dán sau tai Hứa Khiêm, gằn từng chữ: “Ca, anh thật phóng đãng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui