Định Kiến

Hứa Khiêm ngoài miệng ghét bỏ: "Cậu bao nhiêu tuổi rồi?" Nhưng lại ngồi xuống lần nữa, căn dặn Giang Thành Vọng đem cơm tới.

Chờ cúp điện thoại, Hứa Khiêm chọc chọc vào băng vải đeo trên tay Nghiêm Mạc, "Còn đau không?"

Người kia lắc lắc vạt áo làm nũng nói: "Anh hôn một cái là tôi hết đau liền."

Hứa Khiêm chậc một tiếng: "Cậu còn được voi đòi tiên phải không? Nghỉ ngơi cho tốt đi, đừng quên cậu đã hứa một chuyện, nếu không..."

"Tôi nhất định sẽ làm được." Nghiêm Mạc gấp rút cắt ngang lời y, do đó liền ho khan mấy tiếng, lưng cong lại run rẩy, bộ dáng yếu ớt thành công khiến Hứa Khiêm mềm lòng. Y xoa xoa tóc đối phương, cầm nước lên. "Uống tí nữa đi, lát nữa ăn chút gì đó, tôi gọi người đổi dịch truyền cho cậu."

Nghiêm Mạc cẩn thận tựa vào ngực y, gật đầu.

Hai người hiếm khi ôn tồn một lúc, rất nhanh, Hứa Khiêm thấy bình dịch truyền gần hết liền gọi y tá tới rút kim ra. Lát sau, Giang Thành Vọng giúp mua cớm tới, Hứa Khiêm tới cửa nhận lấy, khi quay lại liền thấy Nghiêm Mạc đang lom lom nhìn y, giống như một chú chó nhỏ đang ngồi xổm ở cửa đợi chủ về, thật quá làm người ta cưng yêu.


Hứa Khiêm ngồi về vị trí cũ, giở nắp đậy cà mèn lên, mùi gạo tinh khiết từ cháo trắng lặng lẽ tản ra, y đưa chén nhựa không còn nóng cho hắn, rồi mở bịch rau cải ra, đặt ở trên nắp hộp. "Ăn đi."

Nghiêm Mạc rũ mắt xuống, dùng tay phải hơi run run múc một muỗng đưa vào miệng, Hứa Khiêm để ý thấy trên mu bàn tay hắn toàn vết máu ứ của lỗ kim, trong lòng chợt nhói một cái, hơi khó chịu quay đầu sang chỗ khác.

Nếu như đối phương bị thương ở những chỗ khác, y cũng không phản ứng quá khích như vậy.

Nghiêm Mạc vừa mới tỉnh ngủ, không có khẩu vị lắm, húp non nửa chén đã nói no rồi, Hứa Khiêm liếc nhìn số dư còn lại không khỏi cau mày, "Cậu là chuột hamster hả? Hai ba hạt đậu là có thể no rồi?"

"Nhưng tôi thật sự không muốn ăn, chắc là cơn đói qua rồi." Nghiêm Mạc khẽ nói, rồi ho khan mấy tiếng, "Nếu không... Hứa ca, anh đút tôi đi?"

Thì ra là chờ cái này – Hứa Khiêm dở khóc dở cười nói: "Tôi không đút cậu thì cậu sẽ bị đói à? Trước đây vì sao tôi không thấy tên nhóc cậu nhiều chiêu thế nhỉ..."

Nghiêm Mạc nháy mắt giả nai, Hứa Khiêm mắng đệch một tiếng, nhận mệnh bưng bát lên, "Đút thì đút... Nhưng tôi nói trước cho cậu biết nha, đây đều sẽ được ghi xuống hết, chờ cậu khoẻ rồi phải trả từng khoản một."

Nghiêm Mạc hôn một cái nơi mu bàn tay y, "Cả vốn lẫn lời, tôi là của anh, huống gì là những thứ này..."

Hứa Khiêm múc một muỗng cháo nhét vào miệng hắn, không cho đối phương nói tiếp.

Cơm nước xong, Hứa Khiêm đưa di động đã nạp đầy điện cho hắn, nhắc tới cũng thật thần kỳ, lúc đó mưa lớn như vậy cũng không làm hư cái điện thoại này, quay về lau nước đi liền dùng lại được, trái lại cái của mình rơi trong hang núi, nên nói Giang Thành Vọng mua một cái mới.

Không bật máy mấy ngày, Nghiêm Mạc vừa mở di động liền thấy đủ các cuộc gọi nhỡ cùng tin nhắn, trước tiên hắn gọi cho người nhà báo bình an, rồi lần lượt hồi âm từng bạn bè, nháy mắt đã qua hai tiếng đồng hồ, hơi buồn ngủ. Hứa Khiêm nhìn hắn uống thuốc rồi thiếp đi mới lặng lẽ rời khỏi phòng.


Ngày hôm sau Hứa Khiêm trở lại công ty, cuối năm công việc cực kì nhiều, sau mấy ngày nghỉ, văn kiện trên bàn cũng chất thành núi nhỏ. Hứa Khiêm bận rộn cho tới trưa, ngay cả nước cũng không kịp uống, cuối cùng cũng ký hết sơ sơ được một phần ba, lúc duỗi người mới nhớ còn chưa hỏi tình hình của Nghiêm Mạc, lúc này mới gọi điện thoại qua.

Nghiêm Mạc nhờ người giúp lấy máy tính từ nhà đến, bây giờ đang gõ bàn phím, đàn anh họ Triệu của hắn báo cho hắn biết gần đây có một cuộc tranh tài thiết kế, hỏi hắn có tính tham gia không. Nghiêm Mạc qua loa nhìn lướt qua email, nghĩ sắp tới tết rồi, hắn muốn về nhà thăm ba mẹ, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không nhận khách hàng, trong thời gian ngắn này vừa vặn rảnh rỗi, cuộc thi đấu này lại có thể nộp bản thảo qua internet, nên liền nhờ đàn anh giúp mình đăng ký.

Chờ trả lời email xong, Nghiêm Mạc thuận tay kéo xuống, liếc mắt liền thấy hoá đơn của thám tử tư trước kia, trong lòng hắn đập bình bịch mấy cái, chợt nhớ lại chuyện này.

Thật ra từ lúc bắt đầu bước đến bước này, Nghiêm Mạc không nghĩ sẽ gạt Hứa Khiêm, giấy không gói được lửa, huống hồ hắn cũng không muốn lại lừa gạt người nọ... Nhưng nếu bây giờ nói thật, quan hệ mà hai người vất vả tạo dựng nên có thể sẽ sụp đổ, thấy thế nào cũng đều không sáng suốt.

Thế nhưng... chuyện này giống như một quả bom hẹn giờ, chôn càng sâu thì sức mạnh càng to lớn, bây giờ Nghiêm Mạc rất sợ, hắn sợ Hứa Khiêm sẽ không để ý đến hắn, rất sợ bây giờ liều mạng sẽ đổi lấy tất cả hoá thành hư không... Hắn không dám đánh cuộc, cái giá phải mất quá lớn, hắn không có dũng khí đi nếm thử thêm một lần nữa.

Nghiêm Mạc xoá email kia đi, làm hết sức để thủ tiêu thứ được gọi là "chứng cứ phạm tội" – cho dù sớm muộn gì cũng phải cho ra ánh sáng, cũng tuyệt đối không thể vào thời điểm mấu chốt này, chờ sau khi quan hệ của hai người ổn định lại... Hắn, hắn sẽ tìm một thời cơ thích hợp khai thật với Hứa Khiêm, vậy cũng phải làm sau khi đã chuẩn bị kĩ càng.

Ngay lúc hắn đang xoắn xuýt vô cùng, điện thoại di động đột nhiên vang lên, nhìn cái tên quen thuộc trên màn hình, tim Nghiêm Mạc đập thình thịch, hắn chột dạ tới cực điểm, thậm chí không có dũng khí tiếp điện thoại, ngón tay run rẩy đưa qua đưa về trên di động rất lâu, mãi đến khi tiếng nhạc cuối cùng bị cắt đứt, cũng lần nữa không thể hạ xuống.

Hứa Khiêm cho rằng tên nhóc này đang ngủ, liền nhắn một tin ngắn qua, nói buổi tối sẽ đến gặp hắn.


Rồi bận bịu thẳng đến hơn 8h, lúc Hứa Khiêm rời công ty, còn có mấy thanh niên đang miệt mài tăng ca, liền kêu mấy phần pizza đưa đến văn phòng.

Trong đó có Vương Đào mà trước kia y từng có lỗi, tên nhóc này đang ăn ngấu nghiến, còn không quên nói chuyện, "Hứa tổng, anh về quê ăn tết không? Nghe nói bây giờ phải mua vé rồi, tối hôm qua tôi mất cả buổi mới mua được, mã xác nhận kia thật là mợt mỏi..."

Cô nương bên cạnh dùng cánh tay thọc cậu một cái, "Sao ngay cả ăn cũng không ngăn nổi miệng ông vậy?"

Hứa Khiêm cười cười với hai người, "Mấy cô cậu từ từ trò chuyện, tôi còn có việc phải đi trước."

Y xoay người, lúc đi tới cửa còn có thể nghe được mấy tiếng tán tỉnh truyền tới từ sau lưng – công ty bọn họ cho yêu đương tự do vì làm gì đều là chuyện riêng của hai người, nhưng nếu bởi vậy mà ảnh hưởng công việc thì sẽ được giải quyết theo quy củ.

Nhưng ít ra bây giờ, y thật tâm chúc phúc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận