Đính hôn cùng bạn học
Biên tập: Lẩu
Chương 5
Thành Nham thấy Giang Mộ Bình đi về phía bọn họ, tuy rằng não của anh hiện tại đang trì trệ, nhưng xuất phát từ lịch sự trong tiềm thức, anh gật đầu với Giang Mộ Bình, động tác hơi cứng ngắc.
Hầu hết các giáo viên đại học đều không thể nhớ hết tên của các sinh viên trong lớp của họ, không nói đến những giáo sư như Giang Mộ Bình, dạy cả thạc sĩ, tiến sĩ và sinh viên đại học, hắn có ấn tượng với tướng mạo của Lâm Vi Kính, nhưng trước đó vẫn chưa biết tên của cậu, vì vậy xác nhận lại một chút: "Lâm Vi Kính?"
Lâm Vi Kính gật đầu: "Giáo sư Giang."
"Trò có bệnh hen suyễn sao?" Giang Mộ Bình hỏi.
"Đúng thế ạ."
"Hiện tại cảm giác thế nào rồi?"
"Em đã ổn hơn rồi, thật ngại quá, còn làm phiền thầy đi một chuyến."
"Không có chuyện gì là tốt rồi." Giang Mộ Bình quay lại nhìn Thành Nham, Thành Nham đã lùi sang một bên.
Lâm Vi Kính cũng nhìn về phía Thành Nham: "Anh...!Anh cùng giáo sư quen nhau hả?"
Thành Nham gật đầu.
Mặt Lâm Vi Kính lộ vẻ kinh ngạc: "Hai người làm sao quen biết thế?"
"Con nít con nôi hỏi nhiều như vậy làm gì." Thành Nham lảng tránh câu hỏi của cậu.
"...!Em cũng hai mươi mốt rồi á."
Giang Mộ Bình nhìn Thành Nham, trước mặt mọi người nói ra ngọn nguồn quan hệ gần nhất giữa bọn họ: "Đi xem mắt quen biết."
Hô hấp của Thành Nham phút chốc đều ngừng lại, hơi nghiêng mặt đi, không muốn nhìn thấy vẻ mặt giật nảy mình của Lâm Vi Kính cùng bạn học của cậu.
Anh cũng không biết vì sao Giang Mộ Bình lại bỏ qua việc bọn học là bạn học cũ mà trực tiếp chọn nói đến chuyện xem mắt.
Với tính tình của Lâm Vi Kính, sau này sợ rằng sẽ chạy theo hỏi đông hỏi tây mất thôi.
Giang Mộ Bình chỉ đến xem tình hình Lâm Vi Kính một chút, còn phải trở về cho học sinh lên lớp, ở lâu không tiện, hắn nhìn Lâm Vi Kính nói: "Tôi phải về lớp đây, không ở lại thêm nữa, trò không được khoẻ, tốt nhất là về nhà nghỉ ngơi đi."
"Vâng giáo sư, để anh em đưa em về nhà ạ." Lâm Vi Kính tận dụng mọi thứ, thuận thế ỷ lại anh trai cậu, "Phiền thầy cho em xin nghỉ phép ạ."
Giang Mộ Bình gật đầu: "Được rồi, tôi đi trước."
Lúc đi qua Thành Nham, Giang Mộ Bình hơi dừng lại, giống như nói tạm biệt riêng với anh: "Đi trước đây."
Thành Nham vẫn không nói ra hai chữ "tạm biệt", môi anh mấp máy, im lặng gật đầu.
Khang Minh trở về phòng học, Lâm Vi Kính được toại nguyện theo anh mình cùng nhau về nhà.
Lâm Vi Kính mới vừa lên xe đã không kìm được: "Anh ơi, anh đang hẹn hò với giáo sư Giang hả?"
Thành Nham không trả lời cậu, đột nhiên hỏi: "Tại sao không ghi số điện thoại của ba mẹ em?"
Sự hưng phấn Lâm Vi Kính bị dập tắt một nửa, không vui lắm nói: "Anh là anh của em mà, em không thể ghi số của anh sao?"
"Hôm nay đúng lúc anh không có việc.
Lỡ như anh bận việc thì sao?"
Lâm Vi Kính trầm mặc nửa ngày, nhỏ giọng nói: "Anh chỉ là không muốn đến thôi."
"Đúng, anh chính là không muốn đến." Thành Nham nói mấy lời có chút làm đau lòng người bằng giọng khàn khàn, "Cùng em lớn lên, nuôi em mười mấy năm không phải anh, là ba mẹ bây giờ của em, em có chuyện gì cần phải nói cho bọn họ biết trước tiên——"
Lâm Vi Kính ngắt lời anh: "Em không muốn nói chuyện này với anh."
Thành Nham không nói nữa, tay cầm vô lăng hơi nắm chặt.
Lâm Vi Kính phát hiện Thành Nham đang lái xe về hướng nhà mình, liền nói: "Em muốn đến studio của anh."
Thành Nham không muốn bầu không khí trở nên nặng nề hơn, ngữ khí cũng dịu đi: "Anh đưa em về nhà nghỉ ngơi."
"Studio cũng có thể nghỉ ngơi mà, em cảm thấy rất khoẻ, không có chỗ nào khó chịu cả."
"Ở đó đông người."
"Anh ơi..."
Thành Nham có chút bất đắc dĩ, thỏa hiệp: "Tùy em."
Lâm Vi Kính lập tức tươi cười, cậu là người ăn mềm không ăn cứng, là điểm yếu của Thành Nham, Thành Nham luôn hết cách với cậu.
Một khi bầu không khí đã được điều hoà, Lâm Vi Kính liền nhắc lại đề tài vừa rồi: "Anh ơi, anh có hẹn hò với giáo sư của tụi em không?"
"Không có." Thành Nham cảm thấy cậu hỏi một câu thật vô nghĩa, chẳng lẽ hẹn hò mà có thể như trạng thái vừa rồi của hai người bọn họ sao, xấu hổ đến mức muốn độn thổ luôn cho rồi.
Thành Nham nhìn thẳng lái xe, mạn bất kinh tâm hỏi: "Cậu ấy là giáo sư à?"
"Đúng á, giáo sư trẻ nhất của trường tụi em đó."
Thành Nham chỉ biết là Giang Mộ Bình là thầy giáo, nhưng không biết hắn là giáo sư đại học, bản thân Giang Mộ Bình cũng không đề cập đến việc này.
"Cậu ấy...dạy gì vậy?"
"Anh..." Ngữ khí của Lâm Vi Kính thậm chí có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Anh xem cái gì mắt vậy hả, sao ngay cả thầy ấy dạy nghành gì mà cũng không biết."
Thành Nham không nói nên lời.
Lâm Vi Kính quay đầu, thăm dò hỏi: "Em học nghành gì anh biết mà ha?"
Thành Nham lạnh lùng nói: "Không biết."
Lâm Vi Kính buồn cười, biết Thành Nham là cố ý, nên không hề tức giận.
"Em học luật, anh nói xem giáo sư Giang có thể dạy em cái gì nè?" Lâm Vi Kính nói, "Luật hình sự, thầy ấy dạy luật hình sự."
"Em vẫn luôn muốn thi nghiên cứu sinh của thầy ấy." Lâm Vi Kính còn nói.
Thành Nham ừm một tiếng: "Em cố gắng lên."
"Anh nè, hai người làm sao mà biết nhau? Ai giới thiệu cho hai người xem mắt vậy?"
"Cô giáo trước đây dạy vẽ cho anh, chị ấy là Giang — chị họ của giáo sư Giang."
"Chị họ của giáo sư Giang tinh mắt ghê." Lâm Vi Kính rất dẻo miệng, mượn lời khen Thành Nham, "Anh, hai người có hi vọng không?"
"Không có." Thành Nham dứt khoát nói.
"Ỏ?" Lâm Vi Kính xụ mặt, "Quả quyết vậy luôn á? Anh không thích giáo sư Giang hả?"
Thành Nham chợt cảm thấy giữa anh và Lâm Vi Kính có khoảng cách thế hệ, Lâm Vi Kính còn trẻ, dường như từ trước đến nay chưa từng yêu đương, có lẽ vì vậy mà câu hỏi lúc này của cậu mới thật ngớ ngẩn ngây thơ làm sao.
Thành Nham cảm thấy buồn cười: "Thích một người dễ như vậy à."
"Em không phải có ý đó...!Mà là, " Lâm Vi Kính không biết diễn đạt ý của mình như thế nào, "Trong trường em có rất nhiều sinh viên thích giáo sư Giang, em nói là thích theo kiểu kia á, anh biết đó, là loại thích mà muốn hẹn hò cùng thầy ấy ý, nam nữ đều có cả.
Em nghĩ anh ít nhất cũng sẽ rất thưởng thức thầy ấy."
"Anh rất thưởng thức cậu ấy."
"Tình cảm có thể phát triển, anh à, anh cũng ba mươi lăm rồi, có thể tìm thử một người xem sao."
"Anh không hợp với cậu ấy."
Bất tri bất giác đã đến phòng làm việc.
Lâm Vi Kính xuống xe, cách ô tô đối diện với Thành Nham: "Không thử sao biết không thích hợp, em cảm thấy hai người cực kỳ thích hợp, thích hợp vô cùng luôn.
Anh, anh luôn lười chít chít như thế, cho nên mới không tìm được đối tượng đó."
Lâm Vi Kính hình như đã quên mất một trọng điểm, Thành Nham cố gắng giúp cậu nhận thức được.
"Em không thấy giáo sư Giang không có hứng thú với anh hả?"
Lâm Vi Kính sửng người trong giây lát.
"Anh cùng cậu ấy xem mắt là chuyện của nửa tháng trước rồi, trước ngày hôm nay tụi anh chưa từng liên lạc, cũng chưa từng gặp mặt."
Thành Nham đóng cửa xe, đi vào phòng làm việc, nói móc Lâm Vi Kính: "Yêu đương được mấy lần mà ở đây làm chuyên gia tình yêu đồ."
"Em lúc vị thành niên đã yêu sớm gòi đó, được hông." Lâm Vi Kính theo sau, nóng lòng vì chính danh của mình, "Nụ hôn đầu của em từ hồi mẫu giáo đã hổng còn rồi nhá."
Thành Nham cười khẽ một tiếng: "Em hồi mẫu giáo như củ khoai tây đen nhẻm ấy, ai mà thèm hôn."
Thành Nham hiếm khi cười trước mặt Lâm Vi Kính, anh cười Lâm Vi Kính cũng vui theo: "Anh đừng có mà xạo, em hồi mẫu giáo cưng lắm luôn á, biết hôm nay tại sao em phát bệnh hông? Là bởi vì có người tặng hoa cho em, biết vậy có nghĩa là gì hông nà? Quá rõ ràng luôn."
Chu Vũ từ trong phòng đi ra: "Thầy."
Nụ cười trên mặt Lâm Vi Kính trong nháy mắt biến mất, Chu Vũ chào cậu: "Anh Lâm."
Lâm Vi Kính cứng rắn mà ừ một tiếng.
Chu Vũ khéo léo cười: "Đã lâu không gặp, hôm nay sao lại tới thế?"
"Muốn tới thì tới thôi."
Chu Vũ "Ồ" một tiếng, nhìn về phía Thành Nham: "Thầy, có một khách hàng từ Tân thị đến, anh ta nói có hẹn với anh lúc ba giờ."
"Ừ, anh biết rồi."
"Em tự mình ở đây đi." Thành Nham dặn dò Lâm Vi Kính, "Mệt thì vào phòng anh nghỉ ngơi, nhớ cởi quần áo ra, không được mặc quần áo đi ngủ."
"Biết rồi."
"Anh Lâm muốn uống nước không?" Chu Vũ hỏi Lâm Vi Kính.
"Không cần, cảm ơn."
Chu Vũ cầm bình tưới kiểu hoạt hình tưới cho chậu cây trên quầy, Lâm Vi Kính khoanh tay nhìn cậu ta, nhàn nhạt nói: "Cậu không phải là học viên à, sao suốt ngày làm mấy việc lặt vặt vậy?"
"Hoa này là của thầy trồng, rất yếu, nên phải chăm thật tốt."
Lâm Vi Kính đi tới sau lưng cậu ta: "Đây là cách cậu lấy lòng anh trai tôi đó hả?"
Chu Vũ sững sờ, xoay đầu lại, cậu ta nhìn chằm chằm Lâm Vi Kính vài giây, bỗng phì cười: "Em còn nói tại sao anh luôn bày ra vẻ mặt thối đó với em, em còn tưởng rằng đã đắc tội anh."
Khóe miệng Lâm Vi Kính cong xuống, lông mày hơi nhíu lại.
Chu Vũ xoay người tự lẩm bẩm: "Sao có học mà vẫn ngốc thế nhỉ."
Cánh tay Lâm Vi Kính vòng qua eo Chu Vũ, vỗ lên quầy: "Cậu thì thầm cái gì đó?"
"Anh Lâm, " Chu Vũ đưa lưng về phía Lâm Vi Kính tiếp tục tưới hoa, "Thầy ấy là anh trai của anh, chứ không phải của em.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...