“Chu Thục Yên, đừng tưởng anh cưng chiều em thì em muốn nói gì thì nói, có tin anh đánh vào mông em không hả?”
Đình Thư Huân càng nói càng hăng, hắn lại nhớ đến chuyện tối qua cô cũng đối đáp không rõ đầu đuôi như vậy với mình, hắn lại càng thêm sự phẫn nộ trong lòng.
Người phụ nữ này, hắn chiều quá sinh hư rồi, không có việc gì lại đi gây sự với hắn nữa chứ?
Thục Yên bị dọa như thế lòng cũng không mảy may lo sợ, cô thách thức con người đang nằm trên giường:
“Anh có giỏi thì đánh đi, anh đừng tưởng em sợ anh.
Anh là con người quá đáng, con người khó ưa.”
“Chết tiệt, em im ngay.”
“Không im đấy, anh làm gì em?”
“Ai dạy em hư hỏng như thế hả? Không dạy em thì không được.”
Đình Thư Huân bị chọc đến phát bực, hắn thuận miệng mà chửi mắng một câu tục, đứng dậy từng bước đi đến trước mặt cô.
Thục Yên theo quán tính thì càng lùi lại, mắt hạnh vẫn không có ý nhún nhường Đình Thư Huân.
“Anh…anh không được quá đáng với em.”
“Chu Thục Yên, vì cái gì mà đêm qua đến giờ em lại ăn nói với anh như vậy hả? Tại sao lại nói anh bạc tình, anh tệ hả?”
Đối diện với gương mặt góc cạnh sắc sảo này, Thục Yên chỉ biết dựa lưng vào tường chống đỡ, cô bặm môi trừng mắt với hắn.
“Sao không trả lời, hay em cho rằng anh đáng bị nói như vậy?”
“Anh còn nói sao, là anh muốn anh và em ngày càng xa cách nhau.”
Thục Yên oan uổng đáp lại, bị khí thế trước mặt hù dọa, lòng tự tin lúc nãy đã bị đá bay đi xa.
Rõ là đã thủ sẵn thế bị động, nhưng đối diện với hắn thì lại chẳng còn gì cả.
Mi tâm Đình Thư Huân co lại, đầu chân mày như muốn díu vào nhau.
Cô đang nói gì vậy? Xa cách là như thế nào? Là ai nói bậy bạ gì với cô vậy…
“Yên, em nói gì vậy, anh không hiểu?”
“Anh còn nói không hiểu sao? Anh lạnh nhạt xa cách em, anh không muốn ngủ cùng em, lại hành động vô cùng xa lạ, anh như vậy là có ý gì hả, anh nói đi?”
“Anh…”
“Anh ngầm chán ghét em rồi đúng không?”
Thục Yên bắt đầu rưng rưng lệ cay ở mắt, đôi môi bị cắn chặt lại, sưng tấy đáng thương.
Lời lẽ như vậy thật khiến hắn bỏ qua cái cảm giác tức tối vừa rồi.
Nửa sự giận hờ cũng bay đi mất.
“Em…”
“Anh không còn ôm em ngủ nữa, anh nói chuyện gắt gỏng với em, khi em hỏi anh lại đáp bằng mấy lời cụt ngủn nữa, lại không trực tiếp nói nhưng hành động qua mấy ngày vừa rồi…em…em…”
Nói đến đây, Thục Yên đã không có dũng khí để nói thêm gì nữa, cô òa khóc nức nở, hô hấp lại càng khó khăn hơn nữa, khuôn ngực đã phập phồng theo hơi thở ngắt quãng vừa rồi.
Đình Thư Huân sợ nhất là nhìn thấy vợ yêu mình khóc, hắn cuống quýt lên vì hoảng chẳng biết làm thế nào.
Thì ra bà xã yêu của hắn vì những chuyện này mà qua nay lại gây sự với hắn như vậy, lại làm hắn hiểu lầm cô gây sự không có lý do chính đáng nữa.
Hắn cũng đâu phải là không muốn làm những việc cô nói đâu chứ? Là do sợ bản thân mình không kìm được thú tính trong lòng mà hại đến cô.
“Trời ạ, bà xã em đừng khóc nữa, anh chết với em mất.
Anh không phải vì tệ bạc hay chán ghét gì em đâu.
Chẳng qua anh sợ thôi.”
“Anh thương em như thế sao mà nỡ ghét bỏ em đúng không? Em biết anh mà…”
“Bà xã à em nín đi, coi chừng sức khỏe của mình, nào anh dìu em lại giường nhé?”
Đình Thư Huân ân cần dỗ ngọt bà xã, tay hắn chỉ cần choàng qua nách Thục Yên là đã nhấc được cả người cô lên rồi.
Thục Yên vì mấy lời của hắn làm cho đau lòng, cũng vì mấy lời của hắn làm cho bản thân mình ngọt ngào trở lại ban đầu.
Cô sụt sịt nước mũi, bản thân vẫn rất ấm ức.
“Anh không kìm được cái gì?”
Đình Thư Huân cởi bỏ chiếc dép bông của ra, kéo hai chân cô đặt bên giường.
Hai đôi tay cứ nắn bóp xoa xoa chân để cô đỡ nhức mỏi.
Thục Yên hỏi như vậy, hắn lại càng không biết trả lời như thế nào, thở dài mà giải thích:
“Bà xã à, em xinh đẹp như vậy, khi có thai em lại càng xinh đẹp mơn mởn hơn nữa sao mà anh chịu đựng nổi?”
“Em biết nhiều đêm em vô ý cọ cọ vào huynh đệ của anh, anh đã khó khăn giải quyết trong nhà tắm thế nào không hả?”
Thục Yên ngẩn mặt ra, thì ra mấy ngày qua hắn khổ sở như thế, lại không dám đụng vào người vì lo cho cô ư?
Đỉnh điểm là hơn mười ngày trước nhìn cô trong cơ thể nõn nà trắng như sứ, đôi gò bồng cứ lên xuống không ngừng theo nhịp thở, cả một vùng tam giác bí ẩn nữa, sao mà hắn có thể chịu đựng được chứ?
Bây giờ cô mới hiểu được là mình trách oan cho hắn, lại còn mắng hắn thậm tệ như vậy mới biết hối lỗi.
Nhưng lỗi của cô là một, lỗi hắn là mười! Hắn không chịu giải thích, lại đòi chiến tranh lạnh, còn né tránh, như hôm qua còn nạt thẳng vào mặt cô.
Cô cũng yếu đuối, cũng biết buồn cơ mà?
“Là em trách nhầm anh, nhưng anh lại hung với em…”
“Rồi rồi, anh sai, anh tồi, anh đáng bị mắng chửi.
Em đừng giận anh nữa được không?”
Đình Thư Huân đưa đôi mắt tràn đầy hối lỗi nhìn Thục Yên, quả thật rất công hiệu, Thục Yên đã mềm lòng hơn, cô gật đầu một cái.
Dù sao cũng không lớn, cô không muốn gây với ông xã mình nữa đâu.
Nhớ ông xã chết mất!
“Vậy anh lấy chút gì đó cho em ăn, sáng này em không chịu ăn mà uống nước lạnh như thế là không được đâu đấy.”
“Em biết rồi mà…”
“Đi tắm đi, anh sẽ lấy rồi lên ngay với em.”
Thục Yên mím môi nghe lời hắn.
Đình Thư Huân sau khi căn dặn cho cô rồi cũng đi khỏi phòng lấy đồ.
Vậy là đã dỗ dành được vợ, hai người sẽ không có giận dỗi nhau để những người trong nhà chịu đựng nữa rồi.
Bước xuống lầu, người hầu vừa trông thấy hắn bước xuống đã ba chân bốn cẳng núp đi chỗ khác, còn lão Đàm lại tình nguyện làm bia chắn, ông khập khiễng bước đến cúi đầu, co ro cả người:
“Ông…ông chủ cần gì sao?”
“Nấu chút cháo cho tôi lão Đàm.”
Vẻ mặt hắn đã vui vẻ phấn chấn hẳn lên, không còn bộ mặt u ám lúc sáng nữa.
Vừa lúc Đình Thiệu Khiêm, Đình Kỷ Nam cùng Tần Tiểu Ô vừa bước vào cửa phụ, nhìn thấy hắn cả ba đều đứng im bất động, không dám tiến cũng chẳng dám lùi bước.
“Sao vậy hai cháu yêu quý của chú? Cả Tiểu Ô nữa? Mọi người sợ hãi chuyện gì sao?”
Cả ba người đều câm như hến, không ai dám nói câu nào.
Bộ dạng này như một trời một vực với lúc sáng.
Họ đều thầm nghĩ chú nhỏ hắn đã làm lành với dì nhỏ rồi sao???
“Mọi người im lặng vậy? Mặt tôi dính cái gì sao?”
Đình Thư Huân trong lúc đang đợi lão Đàm bê bát cháo vừa hâm nóng lại, hắn lại hỏi thêm lần người những con người đã run rẩy hết cả lên này.
“Không, không có đâu chú!”
“Mặt mày chú vẫn rất đẹp trai!!”
Bọn họ đều nhanh miệng đáp lại, hắn cũng chỉ bật cười ngạc nhiên.
Tự nhiên nhớ lại lúc sáng mình đã nổi giận như vậy cũng rất không đúng với bọn họ, cũng rất giống như lời cô nói, là một kẻ khó ưa.
“Vậy nghỉ ngơi sớm, tháng tới sẽ du lịch ở hải đảo Đình gia nhé mọi người.”
Nhận lấy tô cháo từ tay lão Đàm, hắn thuận miệng phun đại một câu, như muốn bù đắp việc hôm nay mà mình gây nên.
Sau khi hắn rời đi, mọi người đều mắt chữ a mồm chữ o mà nhìn nhau.
Thật chẳng hiểu nổi tính khí của hắn như vậy là do đâu nữa!!!
Anh em hắn chẳng ai giống ai cả, một sự khác biệt rõ ràng.
Trước khi lên phòng, Đình Thư Huân lại nhìn thấy bác sĩ Lam của Đình gia, suy nghĩ đôi chút, hắn tiến lên một bước hỏi bác sĩ Đình một số chuyện riêng tư..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...