Thời điểm tỉnh lại, Dung Miên cảm thấy không thoải mái lắm.
Cậu hơi chóng mặt, có chút buồn nôn.
Đầu tiên Dung Miên chỉ nhớ mình là mình uống rượu, sau đó đột nhiên vô cùng vô cùng buồn ngủ, rồi chú Vân gọi điện thoại tới, cuối cùng thì cậu chẳng nhớ gì nữa.
Trên đường đến trường quay, Dung Miên rất uể oải nhưng Khổng Tam Đậu không chú ý tới.
Cô nàng còn bừng bừng hứng thú mà phỏng vấn tâm tình của Dung Miên.
Hôm qua lúc lên xe Dung Miên cũng luôn ngủ nên Khổng Tam Đậu không có nghi ngờ gì.
Tam Đậu chỉ cho là Dung Miên mệt mỏi vì bình thường Dung Miên cũng là bộ dáng thích ngủ như thế này.
"Lần đâu tiên một mình ăn cơm với con người."
Đôi mắt Khổng Tam Đậu sáng rực: "Hai người có nói tới đề tài đặc biệt nào không?"
Dung Miên nói: "Bọn em cùng nhau ăn cá."
Cậu nghĩ nghĩ, lại cố ý nhấn mạnh: "Hơn nữa anh ấy rất thích ăn cái loại cá sống mà em thích."
Khổng Tam Đậu đột nhiên lộ ra vẻ nghi hoặc, Dung Miên cũng có chút chột dạ.
Cậu quay mặt đi, từ từ thu mặt vào áo khoác, gối đầu lên cửa kính xe, bắt đầu thuần thục mà giả vờ ngủ.
Dung Miên không dám nói thật với Khổng Tam Đậu là cậu say rượu, sợ cô nàng sẽ lo lắng rồi bắt đầu lải nhải.
Vốn dĩ Dung Miên muốn mời khách nhưng cuối cùng lại uống đến mức chóng mặt không nhớ được chuyện gì rồi phải để cho Chung Dập thanh toán hộ.
Cậu cảm thấy có chút xấu hổ.
Nhưng lần đầu tiên được ăn cơm với một người bạn, lại còn được ăn cá sống mà mình yêu thích, trong lòng Dung Miên thật sự rất vui.
Dung Miên chỉ nhớ mình nhìn Chung Dập ăn rất nhiều cá, sau đó chú Vân gọi điện cho mình, dặn là cuối tuần về quán cà phê để tiếp khách.
Rồi mấy kí ức tiếp theo thì cứ mơ hồ, không nhớ nổi nữa.
Những vị khách đó là một nhóm nữ sinh trung học đến cà phê vào thứ bảy hằng tuần để làm bài tập.
Họ không thích những chú mèo ngoan ngoãn trong cửa hàng.
Thay vào đó, bọn họ thích những chú mèo con hay làm kiêu như Dung Miên.
Họ thường cười và cầm di động chụp ảnh Dung Miên, nói là cái đuôi của cậu giống như một cái máy in đang in thì bị hết mực vậy, cho nên mới có thể từ màu đen mà dần dần chuyển về màu trắng.
Dung Miên rất ấn tượng với bọn họ.
Bởi vì toàn bộ mấy người trong nhóm đều có chung một kiểu dây treo điện thoại tình bạn.
Đó là một viên lông xù đáng yêu.
Dung Miên rất thích dùng móng vuốt để chơi với chúng nó.
Bởi vì gần đây Dung Miên đang bận quay phim, hai tuần nay những cô gái nhỏ này không được nhìn thấy chú mèo đen nhỏ xinh nên trong lòng vô cùng lo lắng.
Ban đầu Chú Vân có thể viện cớ là mèo con bị bệnh không tiếp khách được.
Nhưng giấu giếm quá lâu cũng không được nên chú Vân chỉ có thể điện thoại cho Dung Miên nói cậu tranh thủ cuối tuần về để tiếp khách.
Dung Miên rất mệt mỏi, nhưng cậu cũng không muốn người khác phải lo lắng cho chính mình.
Hơn nữa mùi của những cô gái này cũng không khó chịu.
Bọn họ ôm cậu cũng rất nhẹ nhàng, nhìn ra được là thật lòng thích các động vật nhỏ cho nên Dung Miên mới đồng ý.
Sáng nay tất cả đều là cảnh quay với Thẩm Nghiên và Sử Trừng.
Sử Trừng cũng biết kỹ năng diễn của mình tệ đến mức nào cho nên trước khi quay phim cứ cúi đầu xin lỗi mọi người trong trường quay.
Chắc lúc trước Sử Trừng bị ngợp nên mắc nhiều lỗi.
Sau khi về nhà hắn là cậu ta đã chăm chỉ tập luyện, ngoại trừ vẻ mặt vẫn có chút cứng ngắc nhưng ít nhất đọc thoại đã không còn sai nữa.
Không có Chung Dập ở đây, Sử Trừng rõ ràng thoải mái hơn rất nhiều.
Sau khi cùng mọi người trò chuyện vài câu đã vui vẻ mà thả lỏng.
Thật ra đây cũng chỉ là một tên tiểu thiếu gia không tim không phổi mà thôi.
Mặc dù Dung Miên không có kỹ năng diễn xuất như Chung Dập để có thể tư vấn cho người khác, nhưng cậu cũng cho Sử Trừng một số lời khuyên thiết thực.
Sử Trừng nghe vô cùng nghiêm túc.
Hai người nói hai, ba câu đã thêm Wechat.
"Thực sự không phải là tôi cố ý diễn như vậy đâu."
Sử Trừng chua xót xoa tay: "Chủ yếu là não tôi rất tệ, nhớ trước quên sau.
Một khi bắt đầu quay là da đầu lại tê dại, tôi..."
Dung Miên hỏi: "Vậy tại sao cậu còn muốn đi diễn?"
Cái loại EQ thấp như Dung Miên một khi đã lên tiếng thì không cho Sử Trừng một con đường sống.
Mặt cậu ta hơi vặn vẹo một chút, Thẩm Nghiên ở bên cạnh thật sự không nhịn được nữa, lập tức cười ra tiếng.
"Tôi chỉ là muốn thử xem."
Sử Trừng cũng không để trong lòng, chỉ là cúi đầu, thở dài: "Chỉ là..
Tôi không cam lòng."
Cậu ta nói rất mơ hồ, Dung Miên nhìn chằm chằm vào mặt Sử Trừng một lúc, vừa định nói gì đó, trợ lý của Thẩm Nghiên đã bước tới.
Trợ lí đưa cho Thẩm Nghiên một chiếc túi tote quen thuộc, chỉ có khác màu với cái lần trước.
Dung Miên học cách Chung Dập giới thiệu cho mình lần trước, nghiêm túc nói với Sử Trừng: "Đây là túi quà của Nghiên Nghiên."
Sử Trừng cũng tò mò nhìn theo.
Thẩm Nghiên lục lọi trong túi một hồi, nhưng thứ cô lấy ra lần này không phải là đồ ăn mà là một hộp vuông nhỏ.
"Đấu địa chủ đi mấy đứa."
Thẩm Nghiên nói: "Chị đoán là họ còn hai mươi phút nữa mới sắp xếp xong.
Chị chán muốn chết luôn rồi."
Sử Trừng nói được, nhưng Dung Miên thì lại cứng đờ.
Thẩm Nghiên và Sử Trừng đang nói về một trò tên là đấu địa chủ.
Dung Miên có thể lờ mờ nghe được từ cuộc trò chuyện của bọn họ đây dường như là một trò chơi yêu cầu có ba người.
Mặc dù quán cà phê mèo cũng cung cấp các trò chơi đánh cờ hay đánh bài để cho khách giải trí, Dung Miên cũng từng thấy khách chơi nhưng cậu không hiểu luật chơi của bất kì trò nào cả.
Bởi vì Dung Miên thích tìm mấy vị khách chơi đánh cờ, để có thể bí mật đẩy mấy quân cờ của họ xuống đất.
Dung Miên đang do dự không biết làm sao để nói cho bọn họ biết là mình không thể chơi mà không có vẻ kỳ quái thì nghe thấy phía sau có giọng nói: "Đánh bài hả? Cho tôi chơi với."
Mắt Dung Miên sáng lên.
Không biết bắt đầu từ khi nào, chỉ cần nghe thấy giọng nói của Chung Dập là Dung Miên đột nhiên cảm thấy yên tâm tuyệt đối.
Tuy nhiên, ngay khi Dung Miên ngẩng đầu lên muốn Chung Dập thế chỗ của mình, Sử Trừng ở bên cạnh đã đứng dậy, nói lắp bắp: "Em em em em đi WC....!Anh Chung, anh ngồi chỗ em chơi vừa lúc ba người mọi người chơi..."
Chưa kịp nói xong, Sử Trừng đã cất bước bỏ chạy, mà có thể nói là chạy trối chết.
Chung Dập chẳng hiểu gì.
Nhưng cuối cùng, Chung Dập vẫn ngồi vào chỗ của Sử Trừng, đồng thời hơi quay đầu lại liếc nhìn Dung Miên.
Không biết có phải là ảo giác của Dung Miên hay không, lúc bắt gặp ánh mắt của Chung Dập, người đàn ông dường như hơi dừng một chút, cảm xúc trong mắt có chút phức tạp.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Chung Dập quay đầu đi.
Dung Miên sửng sốt một chút, nhưng chọn nói thật: "Tôi không biết chơi."
Quả nhiên Thẩm Nghiên bị sốc.
"Lúc ăn tết, gia đình cậu không chơi cái này à?"
Thẩm Nghiên chần chừ hỏi: "Đấu địa chủ trên điện thoại cũng chưa từng chơi luôn sao? Đầu năm nay thật sự có người không phung phí mấy chục triệu cho đấu địa chủ luôn hả?"
Dung Miên rũ mắt, mơ hồ giải thích: "Tôi đi làm rất bận, không có thời gian chơi điện thoại di động, cũng không thích nghịch điện thoại.
Còn gia đình tôi..."
"—Không chơi là chuyện bình thường."
Chung Dập đột nhiên chậm rãi nói: "Tết nào mẹ em cũng chơi mạt chược mà em cũng có biết chơi đâu."
Điều này nghe cũng hơi có lý, Thẩm Nghiên nghĩ nghĩ, cũng không hỏi nhiều.
Thẩm Nghiên bắt đầu xào bài.
Dung Miên ghé vào tai Chung Dập nói nhỏ: "Hôm qua tôi rất chóng mặt, không nhớ được mấy chuyện sau đó.
Giờ tôi sẽ chuyển tiền cho anh..."
"Không sao."
Chung Dập bình tĩnh nói: "Trước đây tôi đã hứa sẽ mời cậu ăn cơm.
Lần này tôi trả, sau này lại nói tiếp."
Dung Miên ngây người một chút rồi nhẹ nhàng nói được.
Thẩm Nghiên chia bài.
Ngay khi Dung Miên mới lúng túng cầm mấy quân bài lại, Chung Dập trực tiếp gọi địa chủ.
Sau đó, anh ta nói với Dung Miên: "Để tôi dạy cậu đánh bại tôi."
Thẩm Nghiên: "...?"
Dung Miên hoàn toàn không biết xếp bài.
Một tay Chung Dập cầm bài của mình, không tiện nhìn bài của Dung Miên.
Vì thế anh kéo ghế lại gần, đưa tay ra giúp Dung Miên xếp từng lá bài một.
Đây không khác gì đang gian lận, vì vậy Thẩm Nghiên hỏi: "Hai vị, hình như có gì đó không đúng? Mấy người đang chơi cái gì vậy?"
"Vừa đánh vừa dạy học."
Chung Dập nói: "Em là địa chủ, để chị thắng chị còn không vui hả?"
Đầu tiên Chung Dập nói về các quy tắc cơ bản cho Dung Miên.
"Nói một cách đơn giản, mục tiêu của cậu là đánh hết tất cả các con bài ra.
Cho nên bây giờ tôi đánh một con 3."
Chung Dập dùng tay chỉ dẫn Dung Miên ra bài, "—tôi không động đến bài của cậu, tự cậu nghĩ xem giờ phải đi cái gì."
Dung Miên nghiêm túc tự hỏi một chút.
Sau đó, các ngón tay của cậu bỏ quá các lá 4, 5 trên tay, trực tiếp rút lá Joker bên cạnh, đánh ra.
Đầu Chung Dập đau muốn nứt ra: "Cậu nghĩ cái gì vậy?"
"Anh vừa nói lá này là lá lớn nhất." Dung Miên ngẩng mặt lên nhìn Chung Dập, "Vậy hiện tại tôi đè được anh, đúng không?"
Chung Dập nghẹn ngào, Thẩm Nghiên đối diện đang cười sắp tắt thở liên tục xua tay tỏ vẻ chị không đánh đâu, chị nhìn hai đứa chơi.
Chung Dập chỉ có thể từng bước giải thích cho Dung Miên nguyên lí một bước, Dung Miên nghe chữ được chữ không.
Cuối cùng Chung Dập đánh ra một con 5, lại hỏi người bên cạnh: "Giờ cậu đi cái gì?"
Lúc này trong tay Dung Miên còn lại bốn con 10.
Cậu cầm bài, vẻ mặt ngưng trọng suy tư hồi lâu, sau đó không chút do dự, đánh ra một đôi 10.
Thẩm Nghiên cười muốn điên luôn rồi, Chung Dập thống khổ hít một hơi thật sâu.
Dung Miên tò mò muốn xem bài trên tay Chung Dập, nhưng anh lại giấu bài sau lưng, bình tĩnh nói: "Không cướp cái."
Thẩm Nghiên: "...?"
Vì vậy, Dung Miên vui vẻ đánh ra hai con 10 còn lại của mình.
Cậu nhìn Chung Dập, nhỏ giọng nói: "Tôi thắng."
Chung Dập ừ một tiếng, dừng một chút, lại nói: "Học nhanh lắm, rất thông minh."
Hai mắt Dung Miên sáng lên, biểu tình của Thẩm Nghiên có chút muốn nói lại thôi.
"—Tuy nhiên, nếu lúc nãy cậu đánh như thế này thì đơn giản hơn."
Chung Dập cầm bốn con 10 nhét vào tay Dung Miên, giải thích với cậu: "Cậu thể đánh một lúc bốn con này với nhau.
Đây gọi là tứ quý, có thể đè tứ quý cũng chỉ có..."
Chung Dập của ngày hôm nay dịu dàng đến khó hiểu.
Dung Miên chớp mắt.
Kỳ thật cậu cảm thấy Chung Dập luôn đối xử rất tốt với mình.
Cho dù sau khi biết mình là mèo, Chung Dập cũng đối xử với mình như những người khác, không có gì khác biệt.
Chung Dập không nói cho ai biết bí mật của mình, giảng kịch bản cho mình, tự làm hoành thánh cho mình ăn, đi ăn sashimi với mình, thậm chí còn chỉ cho mình học cách chơi bài của con người.
Ngoại trừ thái độ đôi khi lạ lùng và kỳ quái lúc nói chuyện ra, Dung Miên cho rằng Chung Dập thực sự là một người bạn rất kiên nhẫn, rất tốt.
Dung Miên rất ghét cam quýt.
Vỏ của loại quả này có mùi rất hăng.
Nếu Dung Miên ngửi phải sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu, thậm chí còn có cảm giác buồn nôn nữa.
Chung Dập lúc này đang ở rất gần cậu, nhưng mùi thơm trên người Chung Dập rõ ràng là mùi thơm nhẹ của cam quýt và cỏ cây, Dung Miên không biết diễn tả thế nào, tóm lại là một mùi rất dễ chịu làm người khác ngửi một lần sẽ nhớ mãi.
Giống như hoa hương cam, lại giống một quả cam chín mọng.
Không biết có phải do rượu từ hôm qua hay không, Dung Miên cảm thấy hai má và lỗ tai của mình lại bắt đầu nóng lên, cũng không biết mình bị làm sao.
Khi Chung Dập chạm vào lá bài trong tay Dung Miên, ngón tay của anh nhẹ nhàng cọ xát vào mu bàn tay của thiếu niên.
Dung Miên cảm thấy như có thứ gì đó đang len theo làn da của mình, chậm rãi, nóng bỏng mà thấm vào từng mạch máu.
Mu bàn tay của cậu có chút ngứa ran, lông mi run lên.
Sau đó Dung Miên đột nhiên sững người.
"Cậu hiểu chưa?"
Chung Dập hỏi Dung Miên: "Trò này thực sự là nhờ vào vận may nên cậu không cần lo lắng—"
Chung Dập chưa kịp nói xong đã thấy người bên cạnh đột nhiên vội vàng đứng lên, vẻ mặt có chút thất thần.
Dung Miên nhìn đi chỗ khác, nói lắp bắp: "Ra vậy.
Tôi...!Tôi...!Tôi đi WC."
Chung Dập chưa kịp phản ứng đã nhìn thấy cậu nhóc nhanh chóng mặc áo khoác, bất an lấy tay che vị trí dưới thắt lưng rồi nhanh chóng chạy đi.
Thẩm Nghiên ngồi đối diện cũng ngây người: "Mấy đứa nhỏ bây giờ làm sao vậy? Bụng dạ đứa nào cũng xấu hết thế này?"
"..."
Chung Dập suy nghĩ một lúc lâu, nói: "Có thể là do ăn cá sống nhiều quá."
-
Khổng Tam Đậu đang ngồi trong góc, cầm di động của Dung Miên chơi trò tiệm nail thời trang.
Một quảng cáo xuất hiện giữa chừng, Khổng Tam Đậu nhấc thùng nước bên cạnh lên uống ba ngụm nước, đồng thời âm thầm quyết tâm hôm nay phải giúp Dung Miên lên được hạng hai mươi.
Vừa đặt cái thùng xuống đất, Khổng Tam Đậu vừa ngước mắt lên đã thấy cách đó không xa là Dung Miên đang quấn một cái áo khoác dày, tay che sau eo, hốt hoảng mà chạy về phía mình.
Khổng Tam Đậu sửng sốt.
"Sao em về rồi?"
Khổng Tam Đậu đứng dậy vui vẻ hỏi: "Hôm nay quay xong sớm vậy sao? Sử Trừng đột nhiên bị gì thế? Em muốn uống nước hay..."
"Tam Đậu."
Dung Miên thở hổn hển, nói với cô này: "Cái đuôi của em, cái đuôi của em đột nhiên xuất hiện."
Khổng Tam Đậu bỗng chốc mở to mắt.
"Sao, sao lại thế?" Trong lúc nhất thời Khổng Tam Đậu còn có chút chưa hiểu được tình huống bây giờ: "Không phải, là em thả ra..."
Dung Miên lắc lắc đầu.
Hai tai của cậu đỏ ửng lên, rũ mắt xuống, lại dùng tay che eo cảm nhận trong chốc lát.
"Không biết vì sao nữa, tự nhiên nó biến ra."
Sau một lúc, Dung Miên nâng mắt lên, có chút thẹn thùng mà nói với Khổng Tam Đậu: "Hơn nữa...!Hình như em không thể thu được đuôi về.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...