Định Chế Hạnh Phúc


Edit: Mụi????
Beta: Sen❤️
Do việc bản thân hiểu rõ tình trạng thân thể của Tễ Hàm, vì vậy Đường Tuyền vô cùng chủ động, nhiệt tình, thân dưới của người đàn ông này làm cho cô nổi lên ham muốn muốn nắm giữ nó trong tay, nhưng cô không muốn mình trở nên buông thả, nên kiềm chế lại việc bản thân muốn anh.

Thời gian cũng không quá lâu, nhưng làm cho anh rất kích động, sau hai phút Tễ Hàm "bắn" ra, Đường Tuyền hai tay ôm chặt anh, quỳ xuống bên người anh, cùng anh san sẻ sức nặng cơ thể, cô lo lắng thân thể anh yếu ớt không thể chịu nổi những kích thích bất ngờ như vậy.

Đường Tuyền thật ra cũng rất vui vẻ, thân thể Kiều Tễ Hàm dù bị tê liệt nhưng đã được giữ gìn rất tốt, chắc chắn là thường xuyên được xoa bóp nên các cơ mới không bị héo rút nhiều, hơn nữa da dẻ cũng được chăm sóc rất tốt.

Thân thể của anh mềm mại, kết hợp cùng với thân thể của cô vô cùng thích hợp, làn da rất thơm, bề mặt da trơn bóng, nhẵn nhụi, khi sờ vào rất thoải mái, thêm vào đó là gương mặt anh tuấn hoàn mĩ càng làm cho người khác hít thở không thông, người đàn ông này thật sự rất có mị lực.

Cô cảm thấy bản thân mình thật lợi hại, có thể làm cho bệnh nhân tê liệt "làm" thành công, còn có thể "xuất ra" ( nòng nọc:v).

"Còn cứng rắn sao?" Giọng anh khàn khàn vang lên, rất hấp dẫn.

"Ừm, còn cứng rắn, nhưng mà "nó" đã ra, hẳn là rất nhanh sẽ bình thường lại." Đường Tuyền hôn lên má anh, nhẹ nhàng nói: "Cục cưng, anh làm rất tốt, you're superman."
Nghe cô nói như vậy, người Kiều Tễ Hàm nhẹ nhàng run lên, được người yêu khích lệ cùng khẳng định, đó là điều hạnh phúc nhất của người đàn ông."Anh? Thật sự?" Âm thanh bất giác tăng cao, tất cả đều là không thể tin.

Bởi vì anh không cảm giác được nên chỉ có thể dựa vào cô để biết sự thật.

Trong lòng Đường Tuyền đột nhiên chua xót, "Dĩ nhiên, không tin thì anh sờ thử một chút." Vừa nói vừa từ trên người anh trượt xuống.

Cánh tay kia choàng qua người cô ôm thật chặt, vỗ nhẹ mông một cái.


"Chờ một chút, để cho anh ôm em một lúc." "Ra" hay "không ra" đối với anh mà nói đều không có ý nghĩa gì quá lớn, bởi vì anh không cảm giác được, cũng chưa từ nghĩ đến bản thân mình còn khả năng làm ba.

Anh chỉ quan tâm mình yêu cô, cho cô thỏa mãn, có thể trở thành một người đàn ông thật sự là đủ.

"Tuyền, cám ơn em." Kiều Tễ Hàm đem mặt chôn trong mái tóc dài của cô, âm thanh buồn buồn.

"Cám ơn em việc gì?" Người nào đó muốn nghe lời ngon tiếng ngọt, giả vờ hỏi lại.

"Cám ơn em đã giúp anh trở thành một người đàn ông thật sự." Giọng nói rất nhỏ, nhưng Đường Tuyền có thể nghe thấy rất rõ ràng, đột nhiên trong lòng cảm thấy bản thân mình chiếm tiện nghi của anh rất nhều.

Lúc nãy anh vừa nói anh đã thử với nhiều người phụ nữ khác nhưng đều không được, như vậy, đây là lần đầu tiên của anh?
Qua một lúc sau, Đường Tuyền lần nữa ngẩng đầu lên, mơ mơ màng màng nói: "Em muốn đi tắm, nếu không thì không thể ngủ được."
"Được." Kiều Tễ Hàm thật không tình nguyện buông người trong lòng mình ra, anh nhìn cô giọng nói có chút làm nũng, "Cùng nhau tắm, được không?"
"Hửm?." Đường Tuyền nghĩ do anh cần cô giúp đỡ, vì vậy liền đáp ứng.

"Được, cùng nhau tắm."
Đường Tuyền khom người đỡ anh dậy, Kiều Tễ Hàm vươn tay lục lọi tìm đồ.

"Tìm cái gì?"
"Tìm đai lưng, không có nó anh ngồi không vững."
Cô nhớ ra rồi, ngang hông của anh có mang một cái đai lưng, chất liệu mềm mại, vừa nãy đã bị cô tháo xuống.


"Đừng dùng nó, không tốt cho cơ thể." Sau khi cởi áo của anh xuống, có thể thấy rõ cơ bắp héo rút do lâu ngày sử dụng đai lưng mà ra, nhưng may mắn anh rất gầy, đường nét trên cơ thể cũng rất tốt, nếu không sớm muộn gì phần eo cũng biến dạng.

"Nhưng không dùng nó sẽ rất bất tiện." Không mang đai lưng, eo của anh một chút lực cũng không có, hoàn toàn phải dựa vào người khác giúp đỡ để nằm xuống hoặc ngồi dậy.

Nhưng mà, cô làm sao biết đến vấn đề này.

"Còn có em đây." Cô căn bản không để anh tìm vật kia, trực tiếp ôm anh, lấy chiếc thảm mỏng đắp lên người anh, thân thể anh nếu bị chút cảm lạnh cũng không phải chuyện nhỏ.

Kiều Tễ Hàm không thể làm gì khác hơn là để cô ôm, từ từ dời qua xe lăn.

Vừa mở cửa phòng vệ sinh ra, Đường Tuyền liền trợn tròn mắt.

Cô là bác sĩ, những thiết bị chuyên dùng cho người tàn tật thấy qua không ít.

Nhưng vẫn bị bất ngờ không nhỏ, tất cả mọi vật dụng ở đây đều là suy xét cho anh mà làm, thành thật mà nói anh không cần bất cứ người nào hỗ trợ.

Bồn tắm có chiều cao phù hợp với anh, xe lăn chuyên dụng để tắm, có thể điều chỉnh độ cao, tất cả mọi nơi đều được lắp tay vịn, hình dáng không giống nhau, số lượng rất nhiều, ngoài ra còn có rất nhiều vòng cố định, rất tiện lợi.

Nhìn biểu cảm sững sờ đáng yêu của cô, Kiều Tễ Hàm cười nhẹ.

Hai người ôm nhau ngồi trong bồn tắm, nhắm mắt cảm thụ cảm giác làn nước thẩm thấu vào cơ thể.


"Tuyền, nếu bây giờ em buông tay, anh sẽ bị dìm chết ở chỗ này." Bồn tắm được Đường Tuyền đổ đầy nước, anh lại bị cô áp chế dưới thân, hoàn toàn dựa vào cô nên mới không chìm xuống, nếu cô đứng lên, anh chắc chắn sẽ gặp "Tai họa ngập đầu".

"Thật sao? Để em thử một chút." Mỹ nữ nào đó đang "cưỡi" trên người mỹ nam bắt đầu tác oai, tác oái.

"Không được, em muốn mưu sát chồng?" Đại soái ca nào đó rất hưởng thụ khi được làm ngựa, giả vờ đáng thương.

"Mưu sát chồng —- là có ý gì?" Đường Tuyền không hiểu, trợn tròn mắt.

"Ý chính là, em chắc chắn phải rất yêu, rất yêu anh..." Kiều Tễ Hàm trêu chọc cô gái không biết gì này, vui vẻ hất một đầu tóc ướt của mình về phía Đường Tuyền, làm cho mặt cô dính toàn là nước, cô giận đến mức quát to một tiếng, lập tức nhào về phía Kiều Tễ Hàm.

Vào lúc Đường Tuyền ngồi lên người anh, "tiểu Hàm Hàm" cũng đã lần nữa ngẩng đầu lên thật cao.

"Tuyền, mau anh 'ăn' đi." Thanh âm khàn khàn, trầm thấp, tràn đầy ham muốn, ai có thể chống cự nổi lại âm thanh như vậy chứ?
Bàn tay trắng noãn, thon dài, dịu dàng như dính chặt trên người Đường Tuyền, từng ngón tay lướt nhẹ trên làn da bánh mật khỏe mạnh, sau đó từ từ đi xuống dò xét vườn hoa bí mật, khiến cho toàn thân cô bắt đầu nóng lên.

Tễ Hàm khẽ nhếch cằm, hai mắt nhắm lại, hàng mi đen dài như cánh quạt nhỏ, cánh môi mỏng, sống mũi thẳng tắp, phần quai hàm góc cạnh càng làm tôn thêm vẻ cứng rắn cho cả khuôn mặt, thật sự là một người đàn ông rất đẹp.

Đường Tuyền không chút khách khí đón nhận sự mê hoặc của Kiều Tễ Hàm, cô bắt đầu tạo ra một tư thế tập yoga đặc biệt, một chân đặt dưới người của Kiều Tễ Hàm, chống đỡ cho anh không bị ngã, chân còn lại đặt lên vai anh, sau đó nheo mắt tỉ mỉ hôn xuống quai xanh, vành tai....!của anh.

Hôn khắp toàn thân, hai tay ôm chặt lấy Kiều Tễ Hàm, đột nhiên cô nhướng người dậy, càng ngã mình về phía sau.

"Bảo bối, để cho anh nhìn em." Kiều Tễ Hàm không muốn như vậy, vươn tay kéo bảo bối tâm can của anh sát lại gần hơn.

Tóc Đường Tuyền ướt nhẹp, rũ đến eo, càng tôn lên đường cong của cô, mắt đen to tròn ướt át sáng lấp lánh, Kiều Tễ Hàm mặc kệ mình đang trong bồn tắm, hai tay ôm chặt eo Đường Tuyền, kéo cô lên người mình, hung hăng hôn lên môi cô.

"Cơ thể anh có sao không?" Đường lo lắng cơ thể Kiều Tễ Hàm chịu không nổi sức nặng.


"Em hỏi một người đàn ông có khỏe hay không? Câu trả lời chắc chắn chỉ có một." Cặp mắt hẹp dài đột nhiên mở ra, con ngươi sáng rực rỡ như muốn hút hồn người đối diện, anh tuấn như một vị thần, sự ưu buồn trong đó đã được thay bằng vẻ thâm tình, nhìn cô thật chăm chú, ánh mắt tựa như muốn nuốt trọn cô vào trong cơ thể anh, vĩnh viễn nằm trong tim anh.

"Hồ ly tinh." Đường Tuyền nhớ lại đây là một chữ trong truyền thuyết Trung Quốc.

"Nó dùng để nói về phụ nữ." Kiều thiếu gia đang bận rộn thật sự không thích cách xưng hô này.

Một lần nữa lại điên cuồng.

Kiều Tễ Hàm một tay nắm tay vịn trên tường, một tay ôm Đường Tuyền thật chặt vào lòng, cặp chân thon dài của Đường Tuyền vòng qua hông anh, như một loại kĩ năng đặc biệt, dưới từng đợt sóng, hai người lại cùng nhau điên cuồng.

Hơn một tiếng đồng hồ, Đường Tuyền ba lần bốn lượt làm cho Kiều Tễ Hàm đạt đến cao trào, từng tiếng rên rỉ không ngừng, toàn thân run rẩy, như muốn rút hết sức lực của anh.

Đường Tuyền lại giống như nữ yêu tinh được ăn no, bò lên người Kiều Tễ Hàm, âm thầm đắc ý.

Trên cơ thể hai người có đầy dấu vết mờ ám, lúc này Kiều Tễ Hàm đã mệt đến mức không còn một chút sức lực nào.

Một tay Đường Tuyền thuận lợi ôm eo anh, tay còn lại từ từ mơn trớn từng tấc da thịt, giúp anh tắm rửa.

Nhìn bàn tay đang xoa nhẹ trên cơ thể mình, Kiều Tễ Hàm buông một tay ôm lấy Đường Tuyền, lại bị cô không khách khí đánh một cái, "Đúng là không muốn sống nữa."
" Y đới tiệm khoan chung bất hối, vị y tiêu đắc nhân tiền tụy" (*) hai câu thơ ý nói về chuyện này sao?
"Nghĩa là sao?"
"Đạp Toa Hành" thì em thuộc lòng, "Điệp luyến hoa" thì không biết chút gì sao?"
(*) Hai câu "Y đới tiệm khoan chung bất hối/ vị y tiêu đắc nhân tiền tụy": "Đai áo rộng dần (người gầy đi), cuối cùng cũng không hối tiếc/ Vì chàng đáng khiến mình tiều tuỵ." trong bài thớ "Đạp Luyến Hoa" của Liễu Vĩnh.

Bấm và >>đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận