[ Nhiệm vụ ẩn giấu: Tìm ra và tiêu diệt "kẻ ngoại lai" nếu cần thiết.
Tiến trình nhiệm vụ: 1/10 ]
[ Khen thưởng tiến độ: Không gian tùy thân cao cấp, 50 Triệu Điểm cảm xúc.]
Sau khi Hạ Vũ thu xếp xong việc của Accert thì cũng đã đến giờ ra về của một số lớp rồi. Vì thế, Hạ Vũ cũng liền nhanh chóng lôi kéo Huyết Cơ rời đi. Nhưng lúc này đây, trên quần áo của hắn cũng đã bị dính không ít máu cùng với bụi bẩn, đặc biệt là đầu gối bởi vì ban nãy ngã xuống đất nên cũng đã bị rách không ít. Nhưng là, như vậy lại càng khiến cho hắn có một loại sa sút mỹ cảm.
Đối với ánh mắt quăng tới của những nữ sinh trên đường đi, Huyết Cơ liền lặng yên không một tiếng động mà nắm lấy tay của hắn rồi chắn ở phía trước. Hành động tuyên bố chủ quyền này cho dù là người ngốc cũng có thể nhìn ra được.
"Hạ Vũ, không phải là cậu xin nghỉ để tự..."
"Thẩm Diễm, lại là cô?"
Từ xa chạy đến, Phong Nhạc liền vui vẻ mà vỗ vỗ vai của Hạ Vũ. Nhưng là, khi ánh mắt của cậu rơi vào trên người của Huyết Cơ thì cậu cũng liền lập tức nhảy cẩng lên. Xem ra là thành kiến đối với việc Thẩm Diễm là một cái bình hoa đã ăn sâu vào trong tiềm thức của cậu rồi.
"A Nhạc...hộc hộc...Hạ Vũ..."
Theo sau đó, Dạ Ly Lạc cũng từ phía dãy trường học chạy đến, phía sau lưng vác theo hai cái cặp cùng một lúc, xem ra là làm cu li cao cấp cho Phong Nhạc rồi. Lúc này, cậu đang chống đầu gối thở hồng hộc mà chào hỏi Hạ Vũ. Nhưng khi nhìn đến Huyết Cơ đang đứng bên cạnh hắn thì cậu cũng liền làm ra biểu tình như đúc với Phong Nhạc.
Mà nhìn thấy hai con hàng này, Huyết Cơ cũng liền cảm thấy vô cùng khó chịu. Lại là hai tên phiền phức lúc nào cũng ngăn cản nàng và bảo bối ở bên nhau này. Nếu không phải biết bọn họ là bạn của bảo bối, nàng nhất định đã đem bọn họ nuốt luôn rồi.
Nghĩ đến đây, Huyết Cơ liền lập nên một cái kế hoạch trong đầu. Nếu hôm nào nàng lén lút đem bọn họ nuốt đi thì bảo bối có thể chán ghét nàng hay không a. Nếu không, nàng liền thử...thử đi?
"Nè, nói cho cô biết nha Thẩm Diễm, cô không xứng làm bạn gái của Hạ Vũ đâu a."
"Phải, phải, tôi không phục đâu. Nếu muốn làm bạn gái của Hạ Vũ thì cô trước hết liền đem tôi đánh gục đi."
Mà Phong Nhạc cùng Dạ Ly Lạc lúc này cũng không biết bản thân đã đi dạo một vòng quanh quỷ môn quang mà vẫn vô cùng hồn nhiên bày tỏ việc bọn họ phản đối Hạ Vũ và Huyết Cơ ở bên nhau.
"Ồ? Ngươi vừa nói. Nếu ta đánh gục ngươi, ngươi liền sẽ không phản đối nữa?"
Thế nhưng, nghe thấy lời này của Dạ Ly Lạc, Huyết Cơ liền lập tức nắm được trọng điểm mà tà tà nói ra. Lúc này, Dạ Ly Lạc cũng liền biết bản thân đã nói lỡ lời mà lộ tẩy việc cuồng đánh đấm của mình. Nhưng vì ngại mặt mũi, cậu vẫn là cắn răng nói ra.
"Đúng vậy. Nhưng là nhìn cô chân yếu tay mềm như vậy, có thể hay không đánh...A..."
Chỉ cần nghe được một nửa lời nói khinh bỉ kia của Dạ Ly Lạc, Hạ Vũ liền đã đoán trước được việc sắp xảy ra mà lập tức quay mặt sang một bên. Không muốn nhìn thấy tràng cảnh "đẫm máu" này.
"Aa đau...Thẩm Diễm...cô...$&!?=#:$€¥¢£..."
"Aaaaa, đừng đánh...Đại tỷ...tôi xin lỗi...aaaa....đừng đánh nữa a..."
"Thẩm Diễm, mau dừng tay đi a, đừng đánh A Lạc nữa."
Đúng như Hạ Vũ dự đoán, một giây sau, tiếng la đau đớn của Dạ Ly Lạc cùng với âm thanh can ngăn của Phong Nhạc cũng liền nhanh chóng. Cuối cùng, Hạ Vũ cũng là quay đầu nhìn sang mà nhỏ giọng nói.
"Đừng đánh cậu ta nữa."
Theo lời nói của Hạ Vũ, Huyết Cơ cũng liền dừng tay lại mà trở về bên cạnh hắn, sau đó, nàng liền có điểm hí ngược mà nhìn hai con hàng này. Đánh thật sướng tay a, cho cậu ngăn cản nàng và bảo bối ở bên nhau. Đúng là tự tìm đường chết thật mà, nàng vẫn còn chưa sử dụng được 1 phần lực lượng đâu.
Mà lúc này, Dạ Ly Lạc đã trực tiếp nằm thẳng đơ trên mặt đất, mặc dù mặt không có thương tích gì cả nhưng theo tiếng rên đau khổ khi được Phong Nhạc đỡ lên kia thì xem ra giấu ở trong quần áo của cậu cũng đã xanh tím một mảng rồi. Nhìn thấy điều này, Hạ Vũ liền chợt nhớ đến một câu nói, đánh người không đánh mặt...
"Làm sao? Có phục chưa?"
"Đại tỷ a, tôi phục, tôi phục..."
Nghe thấy lời này của Huyết Cơ, Dạ Ly Lạc liền lập tức gật đầu như gà mổ thóc. Lo sợ nói chậm thêm một chút liền sẽ bị cô đánh thêm một trận nữa. Ai ui, đúng là đau quá mà. Không biết cái cô Thẩm Diễm này ăn cái gì mà lại ra tay tàn nhẫn như vậy nữa.
"Còn ngươi, phục sao?"
"Ha hả, đương nhiên là phục rồi."
Đối diện với ánh mắt tựa cười như không cười của Huyết Cơ, Phong Nhạc cũng liền vô cùng túng quẫn mà cười khan một tiếng, đem suy nghĩ muốn trả thù cho Dạ Ly Lạc quăng thẳng sang một bên. Đùa sao, Dạ Ly Lạc đánh còn không lại thì cậu lên để làm gì? Lên để tặng đầu người hay sao a.
Vì thế, dưới bầu không khí kỳ dị này, bốn người liền chậm rãi đi dọc theo sân trường, hướng về cổng lớn đi đến. Nhưng là, ngay khi bọn họ đi ngang qua sân bóng rổ thì phiền phức rốt cục cũng tự có mắt mà tìm tới.
"Vèo" một tiếng, ngay khi Hạ Vũ đang nói chuyện với Huyết Cơ thì một quả bóng liền nhanh chóng bay về phía của hắn. Nếu là người bình thường thì nhất định đã bị quả bóng này đập trúng rồi.
Nhưng Hạ Vũ là ai a, nếu hắn thật sự bị nó đập trúng thì hắn cũng rất xin lỗi mà tự tát chết mình rồi. Vì thế, hắn liền vô cùng nhàn nhã mà nâng tay đem quả bóng cản lại trong lòng bàn tay của mình, khi nó chỉ còn cách hắn chưa đến nửa gang tay. Sau đó, hắn mới lành lạnh mà nâng mắt nhìn về sân bóng rổ.
"Ôi chao, đây không phải là tên ẻo lả, hai thằng gay lọ cùng với bình hoa di động hay sao a? Cái tổ hợp kỳ ba gì đây...ha ha..."
**Thông báo, ngày mai Nhóc sẽ không nhận bạo chương cả hai truyện luôn đâu a. Bởi vì ngày mai Nhóc phải đi xem một số bộ phim và truyện để lấy ra kinh nghiệm cho thế giới mà Hạ Vũ sắp đi tới rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...