"Ngươi cứ trở về trước đi, ngày mai ta sẽ có quà tặng cho ngươi. Còn có, ngày mai kế hoạch sẽ bắt đầu, ngươi chuẩn bị sẵn sàng đi."
Sau khi ra khỏi cổng của đổ thạch phường, Hạ Vũ liền ôm lấy viên phỉ thúy và viên lục bảo từ trong tay của Huyết Cơ rồi nói. Mà nghe thấy lời này của hắn, nàng cũng không tỏ ý kiến gì mà gật đầu. Trong lòng cũng có chút chờ mong món quà do Hạ Vũ tặng cho nàng.
"Nhưng là, vết thương của ngươi..."
"Ta không sao. Ta sẽ tự mình băng bó."
Huyết Cơ vốn dĩ vẫn còn muốn nói thêm gì đó với Hạ Vũ, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kiên định đó của hắn. Nàng cũng chỉ có thể gật đầu mà ưng thuận.
"Được a, vợ bảo bối. Nhớ kỹ phải chữa thương thật tốt, ngày mai ta sẽ tự mình kiểm tra."
- ------------------------------
Vừa lấy lại điện thoại từ chỗ của Lăng Trầm, Hạ Vũ liền mở ra cửa phòng rồi bước vào. Sau đó, một giọng nói có phần kiêu căng cao quý liền vang lên khiến Hạ Vũ có chút bực mình mà nheo mắt nhìn sang. Khi nhìn thấy người nói, hắn liền có chút phiền chán mà trực tiếp làm lơ.
"Tam ca, anh cư nhiên lại để bổn tiểu thư chờ ở đây từ sáng tới giờ hay sao?"
"Nè, bổn tiểu thư đang nói chuyện với anh đó."
Nhìn thấy Hạ Vũ cư nhiên lại làm lơ mình, Hạ Di Di liền tức giận nói ra. Trong lòng cũng hiện lên một tia chua xót, cô vốn dĩ đã rất vui sướng khi Hạ Vũ chịu chấp nhận cô, chịu chạm vào cô. Nhưng hiện tại xem ra, cảm xúc của hắn đối với cô căn bản là cũng không khác gì lúc trước cả.
"Chờ là cô tự chờ. Còn có, tôi không có nghĩa vụ phải trả lời câu hỏi của cô."
Vừa nói, Hạ Vũ vừa thờ ơ mà đem hai viên đá quý này đặt lên bàn. Sau đó liền từ từ đi đến hộp cứu thương treo trên tường rồi lấy ra băng gạt cùng thuốc cầm máu các loại. Nhưng là, vừa đợi hắn đem những thứ này đặt xuống bàn, sau lưng liền truyền đến giọng nói khó hiểu của Hạ Di Di.
"Anh tại sao lại ghét bổn tiểu thư đến như vậy kia chứ? Bổn tiểu thư..."
"Câm miệng."
Phiền chán mà quát lớn một tiếng, Hạ Vũ liền vỗ bàn rồi mặt đối mặt với Hạ Di Di. Từ lần đầu tiên gặp mặt, hắn đã không có một tia hảo cảm nào với cô cả. Bởi vì hắn chán ghét cái điệu bộ kiêu căng, cao cao tại thượng kia của cô, đáng ghét giống y đúc người phụ nữ kia vậy.
Nói hắn đê tiện cũng được, cặn bã cũng được. Nếu đêm đó cô không phải là bởi vì uống say mà trở nên có phần đáng yêu, thêm vào đó là bởi vì nhiệm vụ thì hắn mới đếch thèm chạm vào cô đâu. Bởi vì... Điệu bộ này của cô khiến hắn nhớ đến cái nhìn khinh miệt và chán ghét của ả ta, cái nhìn giống như đang nhìn một con chó...
[ Ký chủ, mau bình tĩnh lại a. Độ hảo cảm của ký chủ đối với Hạ Di Di đã tuột dốc không phanh đến tận -60 rồi. Nếu đối với mục tiêu sinh ra hận ý thì sẽ ảnh hưởng đến nhiệm vụ của ký chủ, khiến ký chủ không thể chuyên tâm làm nhiệm vụ được. ]
[ Mong ký chủ nhớ kỹ, cô ta là mục tiêu "Hạ Di Di" mà không phải là Cố Trân Trân. Nếu ký chủ muốn trả thù ả ta thì ký chủ nhất định phải tỉnh táo lại, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.]
Được hệ thống kịp thời cảnh tỉnh, Hạ Vũ cũng nhanh chóng trở lại bình thường. Nhưng là, vì không tự tìm khó chịu về sau cho bản thân, hắn vẫn là chau mày nói ra, sau đó mới ngồi trở lại ghế.
"Điệu bộ này của cô rất đáng ghét. Tôi không thích."
Mà Hạ Di Di lúc này cũng đã bị Hạ Vũ làm cho sững sờ, cô không thể tin được rằng bản thân cư nhiên lại có lúc bị người khác quát như vậy. Nhất là khi hắn chính là người cô yêu nhất lại dùng một ánh mắt tràn đầy thù hận mà nhìn cô. Giống như đang từ trên người của cô tìm kiếm thân ảnh của một người khác.
Đêm đó, sau khi bị Hạ Vũ lấy đi sơ trinh, cô liền mơ thấy một giấc mơ bản thân cư nhiên lại trở thành Quang minh thần của thánh đình, đúng là một giấc mơ vô cùng kỳ quặc. Nhưng là, những chuyện xảy ra ở trong mơ lại vô cùng chân thật, giống như là cô đã tự thân trải qua vậy.
Đem áo sơ mi cởi ra, Hạ Vũ mới nhíu chặt mày mà nhìn vết thương ở bắp tay và vai của mình. Bởi vì đã trải qua thời gian dài nên vết thương dường như cũng đã kết vảy, nhưng là nhìn vẫn máu me giàn giụa như cũ.
Nhất là khi cởi áo ra, vải cùng với máu đông dính lại một chỗ làm vết thương nứt ra, khiến cho hắn đau đến muốn nhe răng trợn mắt. Nhưng là khi nhớ đến Hạ Di Di đang ở bên cạnh, hắn vẫn là lạnh mặt mà nhịn xuống.
Đậu móa, đau đến như vậy a. Mặc dù Hạ Vũ có thể giết người không chớp mắt, nhưng dù sao đi nữa hắn cũng chỉ là một cái tổng tài từ nhỏ đến lớn chưa từng nếm thử đau khổ. Nói đúng hơn là, giữa ngược đãi người khác và bị người khác ngược lại là hai việc hoàn toàn khác nhau.
"Anh bị thương sao? Để tôi giúp."
Nhìn thấy vết thương của Hạ Vũ, Hạ Di Di liền đau lòng mà nhíu chặt mày lại, lo lắng mà đi đến bên cạnh hắn. Là kẻ nào dám làm bị thương hắn kia chứ? Đúng là đáng chết mà...
"Được rồi, cô có thể...giúp."
Suy nghĩ một lát, Hạ Vũ vẫn là gật đầu đồng ý, đưa tay muốn đem thuốc đỏ đưa cho Hạ Di Di. Nhưng là, một màn tiếp theo liền khiến cho hắn trực tiếp trợn tròn mắt. Mọi thứ xung quanh phảng phất cũng đều trở nên huyền huyễn đối với hắn.
"Hỡi quang minh rực rỡ của ta, hãy đem đau đớn đẩy lùi, tái sinh lại sự sống."
Theo âm thanh cao ngạo của Hạ Di Di vang lên, bàn tay nhỏ nhắn đang đặt trên miệng vết thương của hắn cũng liền phủ lấy một tầng ánh sáng thánh khiết, nhanh chóng chui vào trong da thịt của hắn, đem vết thương đều hoàn toàn chữa trị. Ngay cả một vết sẹo cũng không để lại.
"Cô...."
Gương mặt lạnh băng của Hạ Vũ suýt chút nữa liền không khống chế được mà hiện ra vết nứt. Nhưng là rất nhanh sau đó, hắn cũng liền lấy lại bình tĩnh mà nhìn Hạ Di Di, há miệng giống như muốn hỏi gì đó.
"Đừng hỏi gì cả. Nhưng là, nếu anh muốn biết thì tôi vẫn sẽ nói."
Khẽ giơ tay che lại miệng của Hạ Vũ, Hạ Di Di liền nhẹ giọng nói ra. Môi mỏng dịu dàng ngậm lấy môi hắn, đôi mắt cũng nhắm nghiền lại, lo sợ sẽ nhìn thấy sự chán ghét ở bên trong mắt hắn.
**Đừng lo a~ Mặc dù là Nhóc nhập học lại nhưng cả hai truyện của Nhóc cũng vẫn sẽ đi theo lịch đăng cũ.
**Nếu hỏi Hạ Vũ đối với ai có tình yêu nhiều nhất thì đó chính là Cố Trân Trân. Bởi vì chỉ có yêu càng nhiều mới hận càng nhiều. (╥﹏╥)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...