Đỉnh Cấp Tông Sư FULL
Dưới vô số ánh mắt kinh hãi, trong một phút sau, khí tức của Tân Minh bao trùm lấy thần hồn và thế xác của Lâu sở khiến ông ta tan thành làn khói máu.
Tô Minh đã thể hiện ra thực lực vô cùng mạnh.
“Cậu chủ cả! Hắn… Hắn không phải là người, chúng ta nên làm thế nào đây?”, Tư Dạ đứng ở đằng xa đỡ Tư Sùng Tuấn, lúc này đã sợ chết khiếp.
“Không sao! Nếu ép tôi thì trong tay tòi vẫn còn phân thân thần hồn của sư tôn”, vết thương trên mặt Tư Sùng Tuấn đã đỡ đi nhiều.
Dù sao cũng là đạo thể
Hoang Kim, thể lực vò cùng khủng khiếp, tất nhiên khả năng hồi phục vết thương cũng nhanh, điều đó cũng là bình thường.
Lúc này, ông ta nhìn vào Tò Minh với ánh mắt kiêng kị và oán hận nhưng trong lời nói vẫn là vẻ bình tĩnh và tự tin.
Tư Dạ cũng vò cùng kích động.
Hắn biêt sư tòn của TưSùng Tuấn là ai? Chính là chấp sự trong học viện Tiên Lạc.
Người này vô cùng mạnh, ít nhất cũng ở cảnh giới Thiên Diễn.
Bất luận người trẻ tuổi ở thế giới Tiểu Thiên này có yêu nghiệt đến mức nào, hống hách đến mức nào thì cũng không thể là đối thủ của nội chấp sự ở cảnh giới Thiên Diễn trong học viện Tiên Lạc được?
Kể cả chỉ là một phần phân thân.
“Cậu chủ! Sao… Sao ban nãy cậu không dùng?”, Tư Dạ đột nhiên hỏi với vẻ khó hiểu.
Ban nãy, cậu chủ cả bị sỉ nhục như này.
Theo những gì mà hắn biết về cậu chủ cả thì cậu chủ cả phải dùng đến phân thân của sư tôn mới đúng nhưng trên
thực tế thì…
“Thuật phân thân của sư tôn quá đáng quý”, Tư Sùng Tuấn hít một hơi thật sâu, ánh mắt sáng lên, nói: “Ngoài ra, dường như… Dường như tôi từng gặp người này rồi”.
Gì cơ?
Gặp người này rồi?
Tư Dạ ngây người ra.
Ý gì đây?
Nếu như không có gì bất ngờ thì chắc đây là lần đầu tiên cậu chủ cá từ thế giới Đại Thiên
đến thế giới Tiếu Thiên chăng?
Sao có thể quen biết người trẻ tuổi ở thế giới Tiếu Thiên này được?
Đồng thời lúc này…
Tò Minh và Tư Nam Quân mặt đối mặt, Tô Minh đột nhiên giơ tay lên chỉ vào Tư Sùng Tuấn ở phía xa, nói: “Với tính cách của tôi mà ban nãy ông ta khiêu khích tòi thì tòi nhất định sẽ tiền ông ta xuống địa ngục rồi.
Nhưng tôi đã không làm thế, vì tôi muốn ông ta sống”.
Tò Minh cười tàn nhẫn, nói: “Giết ông ta chẳng phải sẽ giúp
bà toại nguyện sao?”
Nụ cười của Tô Minh càng mang theo vẻ thù hận: “Tư Nam Quân! Tôi tuyệt đối không đế bà được toại nguyện đâu”.
Tô Minh hiểu quá rõ.
Đối với người phụ nữ có chấp niệm và tâm tính ác ma sâu nặng nhưTư Nam Quân thì kể cả bà ta phải chết nhưng khi nhìn thấy Tư Sùng Tuấn cũng chết thì bà ta vẫn rất vui vẻ.
Vì vậy, làm sao Tô Minh có thế khiến bà ta được như ý nguyện?
Phải để bà ta xuống địa
ngục với nỗi hối tiếc và không cam tâm thì báo thù mới vui, chẳng phải thế sao?
“Cậu…”, Tư Nam Quân dường như muốn cắn đứt răng mình.
Đúng! Tò Minh đoán đúng rồi!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...