Nỗi sợ hãi và đau đớn khi Kim Độc và Kim Tố Y chết chợt biến mất sạch sành sanh.
“Chàng trai loài người, thế nào?”, Kim cửu Thương âm trâm hỏi.
“Rất mạnh”, Tò Minh thành thật đáp.
Kim Cửu Thương lại nói: “Vậy làm hòa, bàn bạc nhé? Tộc Kim Bằng Thái Cổ tôi đồng ý với mọi yêu cầu mà cậu muốn, rồi chúng ta bắt tay giảng hòa, thấy sao?”
“Chẳng sao cả”, nhưng điều khiến người ta bất ngờ là Tô Minh lại trực tiếp từ chối.
“Cậu…”, Kim Cửu Thương nổi giận.
Ngay cả vô số người trong tộc thú ở đế quốc Hoang Thú cũng thấy khó hiểu.
Cậu không thể phá hủy khiên Đại Địa Huyền Vũ, nhưng
lại không chịu giảng hòa đế lấy chỗ tốt, thế chẳng phải bị ngu thì là gì?
Tên nhóc loài người này cứng đầu thật!
“Hừ! Chàng trai à, kiêu ngạo quá cũng không tốt đâu.
Để tôi xem cậu có thể làm gì khiên Đại Địa Huyền Vũ nào?”, Kim Cửu Thưang nén giận nói.
Lão ta chưa từng thấy người nào ngòng cuồng như vậy.
Từ trước đến giờ, kiêu căng ngạo mạn là những từ thuộc về tộc Kim Bằng Thái Cổ.
Giờ lại xoay ngược lại, đúng là khó chịu mà.
Nếu có thế, Kim cửu Thương sẽ chặt Tô Minh ra làm tám khúc, khiến anh mãi mãi không được đầu thai.
“Nếu tòi không cảm giác sai thì tuy khiên Đại Địa Huyền Vũ rất mạnh, nhưng chỉ biết phòng ngự.
Vả lại, nó còn được dựng nên từ thời viễn cổ.
Mà theo hàng tỉ năm qua, cũng dần bị xói mòn, không có đủ năng lượng để bù vào và còn nhiều nguyên nhân khác.
Suy ra, một khi bắt đầu sử dụng nó thì không lúc nào là không tiêu hao thuộc tính phòng ngự.
Tôi đoán, chắc tấm
chắn không gian này chỉ trụ được nhiều nhất là một tháng rồi sẽ tự mình biến mất”, Tô Minh nhàn nhạt, cười cợt nói.
Trước mắt, với sức quan sát của Tô Minh thì đương nhiên là không đoán được.
Nhưng ai bảo có Thiên Nữ Tạo Hóa ở đây cơ chứ?
Cô ta chỉ liếc một cái đã nhìn ra, rồi nói toẹt ra lỗ hổng của nó.
Lần này, sắc mặt Kim cửu Thương lập tức trắng bệch.
Và cũng hoảng thật sự!
Lý do tại sao lão ta dựng nên tấm khiên Đại Địa Huyền Vũ rồi mà vẫn muốn bàn bạc, giảng hòa hay thậm chí là trả một cái giá đắt.
Còn không phải là vì biết chiêu này không dùng lâu dài được à?
Nhưng, không phải chỉ mình lão ta biết chuyện này sao?
Mà chuyện này ngoài tộc trưởng là lão ta ra cũng chẳng ai biết.
Có điều, chàng trai loài người trước mặt lại… lại biết tất cả.
Ngay cả chuyện tấm khiên
Đại Địa Huyền Vũ sẽ tiêu hao rồi ngày nào biến mất cũng biết.
Điều này… quả thật quá đáng sợ.
Kim Cửu Thương run rẩy suýt đứng không vững.
Trong con ngươi già nua tràn ngập tuyệt vọng.
Một tháng cũng không dài, đối với những tu giả võ đạo có trình độ như Tô Minh thì chỉ cần đứng đó tu luyện chút xíu thôi đã qua cả tháng rồi.
Một tháng sau, tộc Kim Bằng Thái Cố phải làm sao bây
giờ?
“Tộc… Tộc trưởng, điều đó là thật ư?”, các cao thủ tộc Kim Bằng Thái Cổ xung quanh đều quay phắt sang nhìn Kim Cửu Thương, lạnh run người.
Mấy phút trước, họ còn vui mừng phấn khởi.
Lúc này, lại như lọt vào hầm băng.
Có một số người còn đỏ cả mắt.
Kim Cửu Thương không đáp.
Không nói gì chính là khẳng định, là ngầm thừa nhận.
Thoáng chốc…
Không nói gì chính là khẳng định, là ngầm thừa nhận.
Thoáng chốc…
“Bịch, bịch, bịch!”
Có vài cao thủ trong tộc suýt nữa thì ngất xỉu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...