Nhưng trên thực tế, Kim Độc và Kim Tố Y vẫn chưa phải là chiêu bài cuối cùng của tộc Kim Bằng Thái Cổ.
Sức mạnh của tộc Kim Bằng Thái Cổ không phải là người bình thường có thể hiểu được?
“Nếu như tộc Kim Bằng Thái CỔ muốn thì mãi mãi sẽ là số một trong mười thú tộc lớn.
Đám tộc Bạch Phượng, Cá Voi tím hay Hồ ly chín đuôi có xứng được xếp ngang hàng với Kim
Bằng Thái Cổ không? Nực cười”, Kim Cửu Thương ngạo nghễ, bá đạo nói.
Nhưng tộc Kim Bằng Thái CỔ thật sự có được thực lực đó.
“Ẩn giấu biết bao năm nay, cũng đến lúc ra mặt rồi.
cả đế quốc Hoang Thú nên tập trung lại thành một chỉnh thể và có một tiếng nói chung rồi”, ánh mắt Kim Cửu Thương trở nên xa xăm, có thể thấy dã tâm của lão ta là vô cùng lớn.
Tô Minh đích thân đến đây, đây là lúc mà tộc Kim Bằng Thái Cổ có thể thi triển ra thực lực thật sự của mình.
Tiếp đó, cùng với sự xuất hiện của Kim Độc và Kim Tố Y thì cả Hoang Thành đều chìm trong sự im lặng.
Vô số người bị dọa chết khiếp.
Đột nhiên…
“Tôi là Tô Minh!”
Tò Minh ngay lập tức trở thành tiêu điểm trong vô số ánh mắt của người tộc thú.
Những ánh mắt này đầy vẻ hiếu kỳ, kinh ngạc và có cả chế giễu…
Tô Minh bồng bềnh trên không trung, ánh mắt vẫn nhìn
xuống Kim Độc và Kim Tố Y nhưng chỉ lướt qua một cái chứ không thay đổi về cảm xúc.
Nhưng Ninh Triều Thiên và Tiêu Nguyệt ở phía sau Tô Minh thì suýt nữa kinh hãi mà rơi từ trên không trung xuống.
“Tô Minh! cảnh… Cảnh giới của hai người đó…”, Ninh Triều Thiên không kìm nổi mà lên tiếng nhưng ông không dám nói.
Bởi vì ông cảm thấy có gì đó ảo diệu.
Ông cảm thấy, chắc mình nhìn nhầm.
“Một người ở cảnh giới Bất Tử vòng thứ 9, một người ở cảnh giới Thiên Diên vòng thứ 1”, Tô
Minh lại nói: “Sư tôn không nhìn nhầm đâu”.
Khuôn mặt vốn già nua của Ninh Triều Thiên lúc này co rúm lại.
Rốt cuộc thế đạo này làm sao vậy?
Kể cả là cảnh giới Bất Tử vòng thứ 1 đối với Ninh Triều Thiên đã là vô địch rồi, vậy mà giờ đây lại còn có cảnh giới Bất Tử vòng thứ 9, còn có cả cảnh giới Thiên Diên trong truyền thuyết.
Chẳng phải có câu nói: “Không vào thê’ giời Đại Thiên thì
không biết cảnh giới Thiên Diễn sao?”
Ninh Triều Thiên có chút cạn lời.
“Anh Tô Minh! Bây giờ phải làm sao?”, Tiêu Nguyệt như sắp khóc đến nơi, cò cũng bị dọa chết khiếp: “Giờ chúng ta chạy trốn thì có thể chạy được không?”
“Chạy gì chứ?”, Tô Minh cười nói, nhướn mày lên nhìn về phía Bạch Cư ở phía dưới.
Anh biết lúc này đám tộc trưởng và thái thượng trưởng lão ở tộc Kim Bằng Thái Cổ đang nhìn lên phía mình.
“Chàng trai! Tôi nhớ không nhầm thì cậu nói là muốn tòi tự sát, muốn đám trưởng lão như Kim Lưu tự sát để tạ tội với cậu.
Hơn nữa còn bắt tộc Kim Bằng Thái CỐ lấy ra 100 triệu hỏa tinh đế bồi thường cho cậu, có thê’ cậu mới bỏ qua cho Kim Bằng Thái CỐ, nếu không thì sẽ không tha.
Không biết bây giờ đến Hoang Thành và đứng ở trước Bạch Cư thì cậu có suy nghĩ như thế nào?”, Kim cửu Thương nói, giọng nói vang vọng khắp Bạch Cư.
Giọng nói của lão ta vô cùng bá đạo, vò cùng vang vọng và kiêu ngạo.
Kim Cửu Thương vừa dứt lời thì đám tộc nhân trong Hoang Thành đều trừng mắt nhìn Tô Minh như đang nhìn một kẻ ngu ngốc nhất trên đời.
Chẳng phải nói là loài người thòng minh lanh lợi lắm sao? Nhưng sao người trẻ tuổi này giống như kẻ không có não vậy?
“Có cảm nhận gì ư? Bây giờ nói thì hơi sớm, chi bằng đợi tôi đứng trước mặt ông, mặt đối mặt rồi tôi sẽ nói cho ông biết”, Tô Minh chỉ cười đáp lại một câu trước những lời chế giễu đó.
“Kim Độc! Lát nữa ra tay nhẹ thòi, giữ lại mạng của hắn.
Để cho hắn chết dễ dàng thì lợi cho hắn quá”, Kim cửu Thương lại nói theo kiểu ra lệnh.
“Rõ!”, Kim Độc gật đầu, đoản đao han gỉ trong tay xoay vòng.
Hắn nhướn mày nhìn Tò Minh, nói: “Tôi là Kim Độc”.
“Tô Minh!”, Tò Minh gật đầu với Kim Độc rồi giơ tay làm tư thế mời.
Mọi người ở đây lại được một phen chấn động.
Người trẻ tuổi này còn chưa đến cảnh giới Bất Tử mà định khiêu chiến với Kim Độc sao?
Mọi người đều không biết
dùng lời lẽ gì để diễn tả nỗi chấn động lúc này.
“Đao thứ nhất! Nhận lấy”, Kim Độc hét một tiếng, sau đó khí tức toàn thân thay đổi.
Lúc trước vẫn theo kiểu hòa vào thế giới thiên nhiên, vô cùng lặng lẽ bình yên, vậy mà lúc này trông hắn như biến thành núi lửa đang phun trào, toàn thân như con mãnh thú vô địch không ngừng gầm rú, đang toát ra khí tức khiến người khác thấy tuyệt vọng, khí tức như sóng biển, đi đến đâu là cuốn trôi hết cả.
Bụp, bụp, bụp…
Không chỉ vậy, nhiều người
còn nghe thấy âm thanh lớn và chấn động, dường như đó là tiếng tim đập mạnh của Kim Độc.
Nhịp đập vô cùng mạnh và có lực.
Thoắt cái…
“Xoẹt!”, Kim Độc xoay cánh tay, tốc độ như tốc độ của ánh sáng, thậm chí mọi người còn không nhìn ra động tác ban nãy của hắn.
Nhưng lúc này đoản đao đã chém ra ngoài.
Mũi đao han gỉ chém ra, có thể nhìn thấy rõ từng lưỡi dao bay ra khỏi lưỡi đao han gỉ kia,
luồng ánh sáng xuất hiện như chém xuống mặt đất.
Lúc này mọi người đâu còn nhìn thấy những vệt han gỉ nữa.
Sau đó, không gian bắt đầu bị gấp khúc và xé tan.
Từ không gian trước mặt Kim Độc đến không gian mà Tô Minh đang đứng là tầm 3000 mét.
Không gian lúc này như bị gấp khúc và nghiền nát trong một chiếc máy cắt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...