Kim Lưu liếc Bạch Thuận: “Còn chưa cút?”
Bạch Thuận chỉ cười, sau đó…
“Vèo, vèo, vèo, vèo…”, mười bóng người bỗng bước ra từ khe không gian, yên tĩnh đứng cạnh Bạch Thuận và Bạch Như Hân.
Mười người đó có trung niên, có ông lão, bà lão, yếu nhất cũng là Bất Tử tầng hai, tầng ba.
Mạnh nhất cũng bằng Kim Lưu, có cảnh giới Bất Tử tầng sáu.
“Đúng là có chuẩn bị rồi mới đến, e rằng ngoài mấy lão quái vật thì toàn bộ huyết thống nòng cốt của tộc Bạch Phượng đều đến nhỉ?”, Kim Lưu cười lạnh nói, đáy mắt lộ ra vẻ kiêng kỵ.
Sức mạnh tổng hợp của tộc Bạch Phượng còn mạnh hơn tộc Kim Bằng Thái Cổ một chút, nên cần phải cảnh giác.
Vì vậy, Phượng nguyên kia càng không thể đế tộc Bạch Phượng có được!
Tuyệt đối không được!
“Kim Lưu, nói thật, tộc Bạch Phượng tôi chắc chắn phải có được nó.
Tôi khuyên ông đừng
ngăn cản, không thì có khi sẽ không chết không ngừng, cả hai cùng thiệt, rồi bị tộc thú khác nhặt của hời đó”, một ông lão đầu bóng lưỡng có cảnh giới Bất Tử tầng sáu của tộc Bạch Phượng lạnh nhạt đe dọa.
ông ta tên Bạch Chấn Phong, là đại trưởng lão tộc Bạch Phượng.
“Cá hai cùng thiệt? Tộc Bạch Phượng các người không sợ thì chúng tôi sợ gì?”, Kim Lưu nghiến răng nói, cả người tràn ngập sát khí và ý chí chiến đấu.
Phút chốc, khí thế cả hai bên đã va chạm vào nhau.
Chúng ngưng tụ trên bầu
trời Bằng Sơn.
Vạn vật như hóa thành cát bụi.
Trông cực kỳ kinh khủng.
Các ông lớn giằng co với nhau, thì đám người nhỏ yếu phía dưới dù cách khá xa cũng bị lan đến.
Giờ phút này, đám nô chủ đều không tự chủ được thả ra bản thế, vội vàng lùi về phía sau.
Vậy mà cả đám còn run bần bật, mắt mũi miệng trào máu.
Thậm chí, có một số nô chủ và thợ mỏ còn trực tiếp ngất xỉu.
Bọn họ chưa bao giờ thấy nhiều cao thủ đứng đầu như vậy giằng co! Trong đó hai bên còn là những người có sức chiến đấu mạnh nhất trong tộc thái cổ!
Họ đều rất chấn động.
Chỉ là khí thế của những người kia thôi mà họ đã cảm nhận được mùi vị của sự hủy diệt.
Ngay cả liếc nhìn cũng đã hao hết can đảm cả đời.
Dù biết nhìn sẽ bị thương, nhưng vẫn muốn xem, không muốn rời đi.
Nếu không sẽ hối
hận, tiếc nuối cả đời.
“Đúng là… ông trời cũng giúp chúng ta!”, Ninh Triều Thiên kích động, giờ hai tộc bắt đầu giằng co thì sẽ chẳng rảnh để ý đến Tô Minh.
Đây không phải may mắn thì là gì?
Ninh Triều Thiên lén lút liếc nhìn đám quái vật của tộc Bạch Phượng và tộc Kim Bằng, nhưng chỉ mới nhìn một cái thôi đã khiến ông ấy suýt cắn bể răng mình.
Không có bất cứ lời nào có thể miêu tả được sự chấn động
ấy.
Làm thế nào mà có thế mạnh như vậy?
Ngay cả Kim Lạc và Kim Thanh đã khiến Ninh Triều Thiên cảm thấy họ mạnh đến không bờ bến.
Huống chi là đám Kim Lưu, Bạch Chấn Phong?
Ninh Triều Thiên vội vàng nhìn về phía Tô Minh, nháy mắt với anh, bảo anh mau rút!
Lui thôi!
Tiêu Nguyệt cũng vậy, đòi mắt đẹp như biết nói, khuyên Tô Minh mau rời khỏi đây.
Tuy cô
cảm thấy không cùng sinh, nhưng có thể cùng chết với anh rất lãng mạn.
Có điều, khi có thể sống sót thì ai chẳng muốn chứ.
Cò cũng muốn sống và hưởng thụ tình yêu với anh!
Nhưng mà…
Điều khiến Ninh Triều Thiên và Tiêu Nguyệt cạn lời là Tô Minh lại làm lơ ánh mắt của họ.
Ngay sau đó.
Khi Ninh Triều Thiên và Tiêu Nguyệt sốt ruột định truyền âm, thậm chí nhỏ giọng gọi Tò Minh thì anh lại… lại… mở miệng nói chuyện!
Tò Minh nhìn đám cao thủ của hai tộc đang giằng co với nhau, cuối cùng, ánh mắt anh dừng lại trên người Kim Thanh, nói với giọng đầy bất lực: “Không phải định đấu tay đôi hả? Giờ muốn đổi ý sao?”
Kim Thanh bị nhắc tới mà ngơ ngác.
Á đù.
Trời ơi đất hỡi.
Từng thấy mấy tên tự chui đầu vào rọ, nhưng chưa gặp ai giống vậy…
Tên nhóc loài người đến gây
hấn kia cực kỳ may mắn, trước khi bị mình bóp chết thì tộc Bạch Phượng đến.
Giờ không đế ý đến anh ta, anh ta có thể lén lúi rời đi.
Lúc này, dù là mình, Kim Lạc hay đám đại trưởng lão cũng không rảnh quan tâm con kiến như anh ta có trốn hay không.
Đây là một cơ hội hiếm có mà ông trời ban cho, vậy mà anh ta lại không cần?
Ai cho anh lá gan đó thế?
Thần chết hả?
Cứ muốn thử cảm giác chết đi là sao?
Giờ phút này, không những
Kim Thanh, Bạch Như Hân, Bạch Thuận, mà đám người Bạch Chấn Phong và Kim Lưu đều quay sang nhìn Tô Minh.
Chỉ thấy, Tô Minh nhìn đám Bạch Như Hân, Bạch Thuận, Bạch Chấn Phong nói: “Tôi không quan tâm các người có thù hận gì với tộc Kim Bằng Thái CỔ, hay là nói các người định làm gì thì có thể đợi một chút không? Dù gì, các người cũng hiểu đạo lý đến trước đến sau chứ hả? Tôi khuyên mấy người, ngoan ngoãn làm khán giả, kiên nhẫn đứng sang bên chờ đợi, thê nào?”
Sư tôn thê thảm như vậy,
nếu không phải anh chạy đến đúng lúc và ông ấy khá may mắn thì đã chết mất xác rồi.
Đừng thấy từ đầu đến giờ Tô Minh vẫn im lặng mà lầm, cơn giận như biến cả của anh đều bị anh dằn xuống đáy lòng.
Giờ cần phải xả ra.
Mà tộc Kim Bằng Thái Cổ là kẻ đầu têu, không chết 70, 80% sao được?
Lúc này.
Tiêu Nguyệt và Ninh Triều Thiên đều run bắn người, suýt nữa hộc máu!
Tiêu Nguyệt và Ninh Triều Thiên đều run bắn người, suýt nữa hộc máu!
Ngay cả văng tục cũng không có sức mà văng, suýt nữa bị anh hù khiến máu chảy ngược chết ngay tại chồ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...