Từ khi nào loài người xuất hiện thứ yêu nghiệt có cấp bậc cao thế này.
Kim Nham lại không do dự dùng đến thần thông di truyền của tộc Kim Bằng Thái Cổ để báo cho người trong tộc.
Tuy rằng bấy giờ hắn ta đã bị hơi thở của Tô Minh giam cầm nhưng thần thòng truyền tin tức này vẫn có thể dùng được trong im lặng, cũng có thế hiếu được tại sao Bằng Sơn lại quan trọng với bộ tộc Kim Bằng Thái
Cổ như thế, cũng chỉ để đề phòng trường hợp ngày hôm nay xảy ra mà thôi, thế nên mỗi một chủ Bằng Sơn đều được thừa hưởng thần thòng truyền tin tức này.
Kim Nham truyền tin tức đi rồi thở phào nhẹ nhõm.
“Anh Minh, tên đó vừa truyền tin tức ra ngoài! Mau! Mau đi thôi! Nếu không sẽ không kịp nữa!”, nhưng khi Kim Nham vừa mới truyền được tin tức đi thì Tiêu Nguyệt đã quát lên, quát rất lớn, cả người run run.
Cô ấy có huyết mạch Nữ Đế.
Tất nhiên cũng có những khả năng đặc biệt và sức mạnh.
Thần thông truyền thông tin đặc biệt của Kim Nham là thứ không ai có thể cảm nhận được, nhưng cô ấy thì có.
Trên thực tế, Tô Minh có được kho tàng huyết mạch nên anh cũng biết thôi, chẳng qua anh thấy chuyện đó chẳng có gì quan trọng.
“Nguyệt à, thả lỏng đi”, Tô Minh cười nói.
Không ngờ anh lại khuyên Tiêu Nguyệt thả lỏng.
Hơn nữa còn gọi Tiêu Nguyệt là Nguyệt.
Đúng vậy, Tô Minh đã có lại chút ấn tượng tốt với Tiêu Nguyệt, không bàn đến những chuyện khác, chỉ riêng lần này, cò ấy vì anh đuổi theo tung tích của sư tòn Ninh Triều Thiên, hơn nữa còn một thân một mình vào đế quốc Hoang Thú, thậm chí biết rõ mình sẽ chết vẫn muốn đứng ra cứu lấy sư tòn vì anh khiến Tô Minh khiếp sợ.
Tình cảm chân thành Tiêu Nguyệt dành cho anh dường như còn nhiều hơn những gì anh nghĩ, còn chấp niệm hơn cả chấp niệm.
Tim người đều là thịt, Tô Minh xúc động cũng là chuyện hết sức bình thường.
“Nhóc Tô! Đi! Mau đi đi! Con vân còn nhận người làm sư tôn này thì mau đi đi nhanh lên!”, Ninh Triều Thiên quát, vết thương của ông ấy đã đỡ hơn khá nhiều, buộc lòng phải thừa nhận chân khí của Tô Minh rất khủng bố, có thế nói là vò địch trong việc chữa thương, dù vết thương của Ninh Triều Thiên nặng đến thế, sắp chết rồi, mà bây giờ chỉ mới được chân khí xoa dịu một chút đã khá hơn.
Ninh Triều Thiên rất tức giãn, trở măt.
“Sư tôn, tin tưởng con đi được không? Con rất mạnh, con có thể giải quyết được”, Tô Minh cười khổ nói.
Ninh Triều Thiên tức đến nỗi không biết phải nói gì.
Đúng là đồ nhi tốt của ta!
Đây… Đây… Đây là đế quốc Thái CỐ đấy!
Đây là nơi tập trung tinh hoa qua hàng tỷ năm của toàn bộ tộc thú, hàng tỷ cao thủ tộc thú, quái vật siêu mạnh tập trung ở đây!
Ninh Triều Thiên suýt tức
đến nỗi ngất xỉu.
Cách đó không xa, tuy Kim Nham không hề có biểu cảm gì, trông có vẻ đang giảm thấp sự tồn tại của mình, sợ Tô Minh nhắm vào, nhưng trong lòng hắn ta lại suýt bật cười, thằng nhãi này, chắc tưởng mình là cảnh giới Chân Thánh hậu kỳ thì vô địch thiên hạ chắc?
Ngu ngốc.
Người ta thường nói loài người ngu ngốc.
Xưa kia chỉ là nghe vậy thôi, nhưng bây giờ hắn ta đã chứng kiến tận mẳt.
Đúng là cảnh giới Chân Thánh hậu kỳ cũng không tệ, nhưng với đế quốc Hoang Thú, không, dù chỉ là bộ tộc Kim Bằng Thái Cổ thôi thì cũng không cần thế hệ trước phải ra mặt, trong đám người trẻ tuổi vẫn có thế tìm được rất nhiều người giết chết loài người cảnh giới Chân Thánh hậu kỳ.
Bấy giờ.
Kim Nham cảm thấy vui sướng.
Bởi vì hắn ta cảm nhận được chút khí tức từ cao thủ của bộ tộc Kim Bằng Thái Cổ đang điên cuồng chạy thẳng đến Bằng
Sơn, với tốc độ của người tộc Kim Bằng Thái Cổ, chỉ trong vài phút nữa thòi họ sẽ tới!
“Loài người kia, mong rằng lát nữa khi cao thủ của tộc Kim Bằng Thái Cổ đến thì chúng mày sẽ không sợ đến nỗi tè ra quần!”, Kim Nham nhìn ra xa, nhìn rất lâu, ra chiều suy nghĩ liếc sang Tô Minh, từ nghĩ thầm trong lòng.
Lại mười phút trôi qua.
Vết thương Ninh Triều Thiên đã khỏi, thậm chí các cơ quan trong người ông ta dường như đã mạnh lên, trong đó có khí huyết, năng lượng, lực sinh
mệnh các thứ, hết sức thần kỳ.
Ninh Triều Thiên cảm nhận cơ thể mình, sự rung động đó có thể tưởng tượng được, ông ấy luôn biết huyết mạch của đồ đệ Tò Minh khá đặc biệt, nhưng không ngờ nó lại đặc biệt đến mức này.
“Đúng là cảnh tượng thầy trò tình thâm”, đột nhiên, một giọng nói mỉa mai vang lên từ vòm trời, tiếng vang mang theo tầng tầng áp lực, trên bầu trời có một bóng đen thật to che đi mặt trời hệt như Nhật Thực, khiến Bằng Sơn trở nên tối tăm u ám như lúc hoàng hôn.
Đó là bản thế khổng lồ khiến con người ta sợ hãi của Kim Bằng Thái Cổ đến.
Tổng cộng bốn con, khổng lồ nhất là Kim Bằng, sải cánh có thể dài đến mấy chục ngàn mét, lướt qua bầu trời, khuấy động núi sòng, hiệu quả thị giác rất rung động.
Hơn nữa còn có một sự thật thú vị là bốn Kim Bằng Thái Cổ này, độ to của bản thể có quan hệ trực tiếp với màu vàng trên người họ, bản thể càng to thì lòng chim càng vàng, màu vàng ngày càng thuần khiết.
Sau đó.
Bổn bóng người xuất hiện
ngay giữa sân như thế họ vừa mới bay vọt xuống từ trên trời.
Trong bốn người, có hai người trung niên và hai thanh niên, trong hai thanh niên đó có một nam một nữ.
Hai người trung niên thì khá là trầm tính, nhưng nhìn kỹ lại thì sâu trong ánh mắt đó có sự tăm tối và sát ý đày đặc, tàn nhẫn và tàn bạo.
Hai thanh niên một nam một nữ kia thì trông cũng khá là anh tuấn xinh đẹp, quần áo trên người cũng rực rỡ xinh đẹp, nhưng vẻ bễ nghê trên mặt lại không giấu đi đâu được, sự
ngạo nghê đó là loại đứng trên tất cả mọi vật trên đời, nhìn xuống chúng sinh, là sự ngạo nghê khi cảm thấy mình hơn người nhờ huyết mạch đang có.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...