“Cô gái loài người, ở đế quốc Hoang Thú này mà lại muốn giết người của tộc thú, ai cho cô lá gan đó hả?”, thê’ nhưng chỉ trong nháy mắt, khi Tê Đằng chuẩn bị chết dưới Nhất Huyền Chỉ thì chợt xa xa, cơ thể to lớn của Thái Kim Nham đã di chuyển, cứ như vừa dịch chuyển tức thời đứng chắn trước người Tê Đằng, nhếch miệng cười ra chiều suy nghĩ, có tham lam, cũng có cả ham muốn vào hào hứng, khi Nhất Huyền Chỉ đến gần thì một luồng chân khí sắc nhọn màu vàng chói mắt hiện ra để đỡ lại, chạm vào Nhất Huyền Chỉ của Tiêu Nguyện giữa không trung, lặng lẽ âm thầm phá bỏ chiêu thức, Kim Nham đã thoải mái đỡ Nhất Huyền Chỉ của Tiêu Nguyệt như thế.
Đôi mắt Tiêu Nguyệt khẽ híp lại, có chút ngạc nhiên và lạnh lẽo.
Cảnh giới của đối phương cũng không chênh lệch cô ấy là mấy, sức mạnh cũng có thể xếp ngang hàng nhau.
Tộc thú khủng bố như thế ư?
Nên biết rằng cò ấy có ký ức
Nữ Đế và huyết mạch Nữ Đế.
Cùng lúc đó.
“Rầm rầm rầm rầm…”
Những cái bóng lướt qua, tất cả đều từ những khu Bằng Sơn khác trung về đây, đều là nô chủ, tuy một đám đã hóa thành hình người nhưng vẫn cao lớn và vạm vỡ, hình dạng kỳ lạ, nhe răng trợn mắt, nhanh chóng vây quanh Tiêu Nguyệt trong nháy mắt.
Hơi thở đáng sợ của tộc thú tập trung vào Tiêu Nguyệt, sát ý cực đoan cùng tàn bạo bủa vây.
Chỉ cần Kim Nham mở miệng, có lẽ tất cả các nô chủ ở đây sẽ xé Tiêu Nguyệt thành từng mảnh nhỏ trong nháy mắt.
Sắc mặt Tiêu Nguyệt lại tái nhợt đi.
“Này cò… Cò nhóc, cần gì phải làm thế?”, Ninh Triều Thiên run rẩy muốn đứng dậy khỏi mặt đất, lại hộc ra từng ngụm máu, không thể làm được, mặt ông ấy cắt không còn một hột máu, chỉ còn hơi thở của sự chết chóc, cười khổ nói, những lời đó có áy náy và biết ơn, cũng có một phần khó hiểu.
“Sư tôn, người là SƯ tôn của
anh Minh, cũng chính là sưtôn của Tiêu Nguyệt”, Tiêu Nguyệt nói ra thân phận của mình.
Đôi mắt già nua đầy yếu ớt của Ninh Triều Thiên run lên, khiếp sợ: “Cô nhóc, con… Con… Con là…”
“Đúng vậy sư tôn, con đã liên lạc với anh Minh rồi, anh ấy nhất định sẽ chạy đến kịp”, Tiêu Nguyệt lại nói.
“Cái gì?”, Ninh Triều Thiên lập tức cảm thấy khó thở, lắc đầu, rồi lại lắc đầu, lắc đầu trong tuyệt vọng, cả người run run, mất hồn mất vía thì thào: “Không! Không thể được! Thế có
khác gì…”
Đế thằng nhóc Tô đến đây chịu chết đâu?
ông ấy không nói ra miệng.
Đáy lòng õng ấy là nỗi tuyệt vọng, hối hận và áy náy không nói thành lời.
Thằng nhóc Tò nhận được tin tức nhất định sẽ chạy đến.
Nơi này, chính là đế quốc Hoang Thú.
Chỉ cần thằng nhóc Tô đến đây thì nó nhất định sẽ chết!
Không thể có một xác suất nào khác xảy ra được.
Tuy Ninh Triều Thiên vẫn chưa chết, nhưng nghe được tin Tô Minh sắp đến đây từ Tiêu Nguyệt thì trong lòng tuyệt vọng muốn chết rồi.
Hối hận.
Thật sự hối hận đến tận xương tủy.
Đang yên đang lành lại đến biển Vô Mệnh làm cái gì? Nếu như không đến biển Vô Mệnh, nếu như không gặp phải cơn bão to trên biển, nếu như…
Đáng tiếc, trên đời này không có nhiều chữ nếu như vậy.
“Cô gái loài người, cô nghĩ bản công tử mà muốn giết cô thì cần bao nhiêu giây?”, Kim Nham suy nghĩ hỏi, ánh mắt ngày càng nóng rực, cứ như sắp nuốt chửng con người ta, cứ nhìn chằm chằm vào Tiêu Nguyệt.
Tuy rằng sâu trong tận xương cốt Kim Nham là sự khinh miệt và địch ý với loài người.
Nhưng người con gái trước mặt thật sự quá đẹp.
Đây là người con gái xinh
đẹp nhất hắn ta từng gặp từ khi sinh ra đến nay!
Hắn ta rung động
Muốn chiếm lấy cho riêng mình.
Dường như Kim Nham đang muốn thể hiện sức mạnh của bản thân nên đột nhiên gào lên: “Rống…”
Âm thanh rung trời!
Đấy là tiếng của Kim Bằng.
Một loại thần thông của bộ tộc Kim Bằng Thái Cổ.
Quy luật sóng âm, cộng hưởng xé trời.
Cộng thêm sức ép từ huyết mạch Kim Bằng Thái Cổ.
Tất cả đều dồn lại một chỗ, rất mạnh!
Nhất là giờ phút này, ở cách Tiêu Nguyệt không xa chính là Kim Nham bất ngờ lao ra đánh lén.
Nó xảy ra cực kỳ bất ngờ.
Tiêu Nguyệt chỉ cảm thấy đầu óc ông ông lên.
Cả người như bị cả ngọn núi
lớn đánh vào, đầu cứ xoay mòng mòng không thấy được gì, cơ thế mất kiểm soát liên tục lùi về phía sau.
CỔ họng có vị ngọt, đó là máu tươi trào lên từ lục phủ ngũ tạng.
Lùi lại bảy tám bước cô ấy mới dừng lại được, theo bản năng rút kiếm ra định ra tay.
Thế nhưng giờ phút này đây.
“Cò quan tâm đến sống chết của lão già này lắm chứ gì? Nếu thế thì mau buông vũ khí trong tay xuống, cố gắng càng ngoan ngoãn càng tốt đi”, Kim
Nham cười đắc ý, bấy giờ, chân của hắn ta đã đặt lên đầu Ninh Triều Thiên đang ở ranh giới của sự sống và cái chết.
Giẫm thật mạnh lên đầu Ninh Triều Thiên.
Đầu Ninh Triều Thiên bị một lực rất mạnh đè nén, dưới đầu là đá nham thạch cứng rắn, bị nghiền nát như thế khiến đầu biến dạng, sắp nổ ra đến nơi, vì một sức mạnh đáng sợ ập đến khiến thất khiếu Ninh Triều Thiên bắt đầu chảy máu, cơ thế già nua run lên bần bật, nguồn sống vốn đã chẳng còn bao nhiêu ngày càng cạn kiệt.
“Không được!”, sắc mặt Tiêu Nguyệt nhanh chóng thay đối, cả giọng cũng lạc đi, hét lên.
Kiếm trong tay chém ngay không chút do dự.
Đáy lòng gào thét trong tuyệt vọng: Anh Minh, anh mau tới đây đi! Anh mà không tới thì sư tôn sẽ chết thật đó!
“Có thế chứ”, Kim Nham hài lòng gật đầu, chân khẽ thả lỏng ra một chút để Ninh Triều Thiên có thế thở được.
“Mau bỏ sư tòn ra ngay, nếu không anh Minh mà đến thì kết cục của các người chắc chắn sẽ
cực kỳ thê thảm”, Tiêu Nguyệt bình tĩnh nói, không phải lời uy hiếp mà cô ấy chỉ muốn kéo dài thời gian.
“Ha ha…”, Kim Nham chỉ cười ha hả, nhìn Tiêu Nguyệt như một kẻ ngốc.
Những tên nò chủ xung quanh lại bật cười ha hả: “Ha ha ha ha…”
Âm thanh rất lớn, rung động khắp đất trời.
Câu chuyện cười này đúng là thú vị quá thể…
Từ xưa đến nay, từ khi đế
quốc Thái Cổ được thành lập, bất kỳ một kẻ nào loài người đặt chân đến đế quốc Thái Cổ này, một là chết, hai là trở thành nô lệ, không có tình huống thứ ba.
Không cần biết tên loài người đó mạnh đến mức nào!
Có thể mạnh hơn đế quốc Hoang Thú được chắc?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...