Họ không dám có bất cứ che giấu hay sơ hở gì.
Bởi vì nghe đồn trong tộc Kim Bằng
Thái CỐ có rất nhiều trưởng lão đẳng cấp có thần thòng khủng khiếp.
Kể cả cách xa bao nhiêu, kể cả ở Hoang Thành nhưng vần có thể từ khoảng cách vô tận mà nhìn thấy thậm chí đoán được tất cả những gì xảy ra trên Bằng Sơn.
Chủ Bằng Sơn là tộc nhân trong tộc Kim Bằng Thái Cổ nhưng nồng độ huyết mạch không quá cao, nói theo cách thòng thường thì là theo kiếu pha tạp.
Còn chủ nô dưới trướng của Chủ Bằng Sơn thì về cơ bản là những chủng tộc khác bên ngoài mười tộc thú kia.
Ví dụ như tộc
nhân của các tộc Địa Hành Long Nhất Tộc, Thiên Diện Sư đến làm chủ nô.
Việc mà chủ nô cần làm mỗi ngày là cầm roi sắt đi tuần, nhìn thấy nô lệ nào lười biếng thì quất cho mấy roi.
Còn những nô lệ khai thác mỏ quặng đáng thương kia phần lớn đều là tộc thú hạ đẳng nhất trong đế quốc Hoang Thú.
Ví dụ như tộc ăn thịt người, tộc kiến ba khoang hay hồ ly một đuôi, đều là những tộc thú còn chưa tiến hóa hết về tư duy, chỉ miên cưỡng hóa thành hình người thôi.
Tất nhiên, còn bao gồm cả một số tù binh ở loài người.
Tù binh ở loài người rất ít.
Bởi vì ở thời hiện giờ, võ đạo của con người phát triển, thực lực có thể lấn áp đế quốc Hoang Thú nên đế quốc Hoang Thú cũng không dám phái tộc nhân đi ra ngoài bắt con người.
Nói ra thì Ninh Triều Thiên đúng là đen đủi.
Ông ấy vốn định ấn nấp, vì vậy mới lao về phía cuối biển Vò Mệnh rồi bay trên không trung.
Nhưng vì thực lực không đủ, trên thực tế là ông ấy căn bản không thể đến được cuối đầu đó, càng không thế nhìn thấy núi lửa đang hoạt động cao hơn 30000 mét kia.
Bởi vì trên biển Vô Mệnh ông ấy gặp sóng thần, do không đỡ lại được nên bị sóng thần cuốn trôi.
Đợi khi tỉnh lại thì bị thổi đến dưới chân núi lửa, vẫn còn may là chưa bị nhấn chìm.
Nhưng điều không may mắn là gặp phải mấy tộc nhân lén chạy ra khỏi đế quốc Hoang Thú, sau đó ông ấy bị bắt về đế quốc Hoang Thú.
Dùng cách nói của mấy tộc nhân tộc thú ở đây thì Ninh Triều Thiên tự mình nộp mạng đến đây!
Còn về việc Ninh Triều Thiên bị mất một chân, không phải là do tộc nhân ở đế quốc Hoang Thú đánh mà là bị mất trong trận sóng thần đó.
Thời gian này, do bị thương trong lúc bị sóng cuốn tròi chưa bình phục, lý do rất đơn giản là không có thời gian và thuốc trị thương.
Không có thời gian thì cũng dễ hiểu.
Bởi vì bất cứ lúc nào cũng có chủ nô canh chừng ép Ninh Triều Thiên đến mỏ quặng, họ không bỏ qua bất cứ thời gian nào.
Còn không có thuốc trị
thương là vì nhẫn không gian đã bị mất trong trận sóng thần trước đó.
Lúc này Tiêu Nguyệt rất căng thẳng, cò đang nấp trong khe nứt không khí, đôi mắt đẹp không chớp cứ nhìn chằm chằm vào Bằng Sơn ở bên dưới, cô còn không dám thở mạnh.
Cảnh tượng 100000 nò lệ ở bên dưới cùng khai thác mỏ quặng đúng là kinh hãi.
“Ngay cả những chủ nô kia cũng đạt đến cảnh giới Chân Vương thì đừng nói đến tộc thú của chúng.
Sức chiến đấu thực tê’ vốn đã mạnh hơn tu giá võ
đạo của loài người rồi”, Tiêu Nguyệt lẩm bẩm.
Trên Bằng Sơn có tổng cộng hơn 300 chủ nô, có nghĩa là có hơn 300 tộc thú ở cảnh giới Chân Vương.
Tiêu Nguyệt dám chắc, kể cả mình ở cảnh giới Chân Hoàng, nếu như thật sự bại lộ thì cũng bị 300 tộc thú này vây giết chứ đừng nói đến việc ở đây còn có Chủ Bằng Sơn.
Đó là một tộc nhân trẻ tuổi của Kim Bằng Thái Cổ, ở cảnh giới Chân Hoàng đỉnh phong kỳ, vô cùng mạnh.
Hơn nữa, kể cả những chủ nô và Chủ Bằng Sơn đó không là gì, nhưng tộc Kim Bằng Thái Cổ phía sau họ thì sao?
Tiêu Nguyệt còn phải đè
nén nhịp thở.
Cô cẩn thận ẩn nấp nhờ vào còng pháp ẩn mình mạnh nhất trong ký ức Nữ Đế.
Cô vò cùng căng thẳng.
Đột nhiên…
“Lão già này! Lại giả vờ”, ở bên dưới, tiếng hét lớn trước một tảng đá lớn.
Lúc này Tiêu Nguyệt nhìn thấy một tộc nhân mặt mày dữ tợn, giơ roi sắt trong tay lên quất về phía ông lão ở nhân loại.
Ông lão đó chính là Ninh Triều Thiên.
Ban nãy vì quá mệt nên Ninh Triều Thiên không đứng vững mới dựa vào tảng đá trước mặt.
Vừa định thở một chút thì không ngờ…
“Bốp…”, roi sắt quất mạnh lên ngực và cổ Ninh Triều Thiên, còn đánh lên mặt.
Lúc này ngực và cổ của ông ấy lập tức chảy đầy máu, vết thưong vò cùng nhức mắt.
Chỗ bị quất trúng còn nhìn thấy cả xương trắng, vết thương trên mặt cũng nhìn rõ xương.
Thậm chí, Ninh Triều Thiên còn bị gãy một xương sườn.
Ninh Triều Thiên đau đến
nỗi cắn chặt răng, cúi đầu không lên tiếng.
Ông ấy không thể chết, chí ít là không thể chết vô cớ như này.
Nếu chết rồi thì làm sao báo thù được đám súc sinh tộc thú này?
Nếu chết thì làm sao đi báo thù người phụ nữ đó?
Trong lòng ông ấy vẫn kiên định ý nghĩ phải sống, nếu không thì ông ấy đã tự sát vì nỗi dày vò suốt mười ngày qua rồi.
“Bụp…”, Ninh Triều Thiên cúi người cầm búa vàng ở trước
mặt rồi giơ lên đập về phía tảng đá.
Búa rất nặng, phải tầm hơn 100000 kg, được làm bằng kim loại đặc biệt.
Với thực lực của Ninh Triều Thiên dùng búa này không quá khó nhưng vì ông ấy bị thương nặng nên lúc này mỗi lần giơ búa lên ông ấy lại chảy máu, xương cốt như gãy vụn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...