“Hà tất phải nóng nảy như thế?”, Tò Minh cười nói.
Đối mặt với ‘Đại thiên dương phân cốt thủ’ là chiêu thức võ đạo đoạt mệnh vô cùng mạnh nhưng anh chỉ khẽ giơ tay trái lên là có thể chặn được rồi.
‘Đại thiên dương phân cốt thủ’ lập tức bị tiêu diệt.
Giống như quả bom, mặc dù kéo kíp nổ rồi nhưng vì dây ướt nên quả bom không nố.
Cảm giác quái dị này khiến cho thần hồn của Hồng Kỳ bị sợ chết khiếp.
Người khác không biết nhưng hắn biết rõ, chiêu thức ‘Đại thiên dương phân cốt thủ’ là vò cùng mạnh.
Đặc biệt là hắn đã tu luyện đến cảnh giới viên mãn.
Sao có thể bị chắn lại một cách dễ dàng như vậy? Lại không hề có tiếng động? Kể cả bị chắn lại nhưng ít ra cũng phải có âm thanh khủng khiếp và khí lực sục sôi chứ.
Nhưng sao cảnh tượng trước mặt lại…
Đầu óc Hồng Kỳ vô cùng hỗn loạn.
“Yên lặng yên lặng! Không phải là anh nghĩ đến người bạn ban nãy của mình đấy chứ? Để tôi tiễn anh xuống đỏ”, trong
không khí yên tĩnh, Tô Minh bật cười nói.
Tay phải giơ lên như nhìn thấy bạn cũ của mình.
Tay phải đập lên vai Hồng Kỳ như đang cổ vũ và an ủi hắn.
Nhưng khoảnh khắc đó…
Lúc Tò Minh đập nhẹ lên vai Hồng Kỳ mà hắn cảm thấy vai mình bắt đầu yếu đi, bắt đầu mềm nhũn không thể tưởng tượng nổi.
Lúc sắp chết, Hồng Kỳ định nói gì đó nhưng không có cơ hội.
Dưới vô số ánh mắt, hắn suy sụp rồi hóa thành hư vô, đến thần hồn cũng không còn.
Mọi người ở sân Linh Võ bắt đầu rơi vào trạng thái yên tĩnh trong thời gian dài.
Đến khi…
“Phụp!”, Liên Ngọc Chi quỳ sụp xuống, nói: “Phò mã… Phò mã xin tha mạng! Trước đó Ngọc Chi có mắt như mù, Ngọc Chi?.
Liên Ngọc Chi sợ chết khiếp, toàn thân co rúm lại, mềm nhũn.
Cô ta nhớ lại vẻ kiêu ngạo chế giễu và coi thường Tò Minh trước đó, giờ nghĩ lại mà thấy lạnh sống lưng.
Liên Ngọc Chi thật sự sợ rồi.
Tô Minh quét nhìn Liên Ngọc Chi một cái, vừa định nói gì đó nhưng đúng lúc này, ngập ngừng một lát, sắc mặt trở nên khó coi.
Dường như Liên Ngọc Chi sợ chết ngất đi.
Cô ta tưởng rằng sắc mặt Tô Minh khó coi là vì anh tức giận và muốn ra tay với mình.
Toàn thân Liên Ngọc Chi như bị mất nước, mồ hôi nhễ nhại.
“Khuynh Thành! Em ở lại học viện Linh Võ, anh có việc
phải rời đi trước, nhanh nhất là ba đến năm ngày là quay về, chậm thì là nửa tháng”, Tô Minh đột nhiên nói.
Anh nhìn Quan Khuynh Thành rồi nói, cũng liếc mắt nhìn về phía Ngư Dung Băng và Lâm Chân Võ.
Hóa ra anh thay đổi sắc mặt không phải vì Liên Ngọc Chi.
Anh không đến mức đi tính toán với con kiến nhãi nhép như này, đặc biệt là trước đó Liên Ngọc Chi có biểu hiện khá tốt và còn có mối quan hệ tốt với Quan Khuynh Thành.
Sẳc mặt Tô Minh đột nhiên trở nên khó coi là vì ban nãy anh
nhận được tin của Tiêu Nguyệt: “Anh Tô Minh! Em tìm được sư tôn của anh rồi.
ông ấy đang ở đế quốc Hoang Thú, còn bị ép trở thành nò lệ đào quặng, hoàn cảnh vô cùng khó khăn.
Hình như chân trái của ông ấy không còn, hiện giờ chỉ còn một chân, trên người còn đeo cái giá hình kim loại, trạng thái khổ sở, khí tức và sức sống rất yếu.
Cứ như này thì cùng lắm là mười ngày nữa sẽ chết thôi.
Trên núi còn có rất nhiều tộc nhân thực lực mạnh canh chừng nghiêm ngặt, thực lực của em không đủ để cứu sư tôn của anh”.
Đế quốc Hoang Thú rất mạnh và nguy hiểm.
Nếu như
không phải Ninh Triều Thiên sắp chết thì Tiêu Nguyệt sẽ không liên hệ với Tô Minh.
Vì sự an toàn của Tò Minh, cũng vì cò hiểu được tính cách của anh.
Một khi anh nhận được tin thì nhất định sẽ lập tức đến đó, đến lúc đó anh sẽ gặp nguy hiểm.
Nhưng nếu không nói cho Tô Minh biết là cùng lắm Ninh Triều Thiên sống được mười ngày nữa thì cò sẽ không thế tha thứ cho mình.
Sau này nếu Tô Minh biết thì chắc chắn anh cũng sẽ không tha thứ cho cô.
Vì vậy, suy nghĩ hồi lâu, cô mới gửi lá bùa này đi.
Thế giới Tiểu Thiên không
chỉ có con người mà còn có những loài vật khác.
Tinh quái, yêu thú, không thiếu loại nào.
Đặc biệt là tộc thú, có thực lực vò cùng mạnh.
Trong thế giới võ đạo, nhiều lúc quái thú mới là nhân vật chính.
Bởi vì sức mạnh, tuổi thọ và sức phòng ngự của chúng chiếm nhiều ưu thế.
Chứ càng không nói đến yêu thú có huyết mạch khủng khiếp, vừa sinh ra đã có bản mệnh thần thông rồi.
Trên thực tế, nhìn vào lịch sử thế giới Tiểu Thiên, từ thời
tiền sử đến thời viễn cổ đến thượng cổ và giờ là thời hiện đại, đều là các thời đại đẫm máu và nước mắt của tu giả võ đạo.
ở thời tiền sử, loài người chính là lương thực của tộc thú, còn không bằng con kiến.
Đến thời viễn cổ thì loài người tài giỏi có thể tạo ra còng pháp võ đạo tu luyện cho mình, từ đó con người mới dần dần phất lên.
Nhưng trên thực tế, châc là ở thời đại này con người mới thật sự miễn cưỡng có thể lên làm chủ nhân của thế giới này.
ở thời đại này, bởi vì tu giả võ đạo có vò số thần thòng, mật pháp, còng pháp và võ kỹ nên có thể chiếm được ưu thế chủ động đối với tộc thú.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...