Cuối cùng, Ngư Dung Băng đành nén giọng, trong sự khuyên can có cả giọng cầu xin: “Chồng ơi đợi chút, khi gặp cò Liên, anh nhất định phải kìm chế tính cách của mình nha”.
“Yên tâm đi! Anh là người bình tĩnh nhẹ nhàng mà”, Tô Minh cười nói, nhân tiện vỗ nhẹ lên khuôn mặt thường ngày đều là vẻ lạnh lùng kiều diễm mà lúc này đầy vẻ lo lắng và sợ hãi.
Lúc này, Liên Ngọc Chi đang uống trà trong Lam Thanh Các.
Trên khuôn mặt xinh đẹp đều là vẻ tò mò và bỡn cợt.
“Thú vị đấy! 20 tuổi mà ở cảnh giới Chân Thánh trung kỳ.
Nếu đặt ở thế giới Đại Thiên thì cũng không kém đâu.
Chẳng
trách mà bốn cô gái kia đều xao lòng vì cậu”, Liên Ngọc Chi đặt cốc trà xuống, nói: “Thiên phú võ đạo như này mà cho chút thời gian nữa thì chẳng phải sẽ đạt đến cảnh giới bán bộ Bất Tử và đuổi kịp cảnh giới của bổn cò chủ đây sao?”
Những người giúp việc ở bên cạnh Liên Ngọc Chi không kìm nổi mà nói: “Cô chủ! Cò không cần tu luyện mà đã có được cảnh giới võ đạo như hiện giờ, cậu ta làm sao mà so với cô chủ được?”
“Cô chủ! Cô đừng đùa nữa, người khác không biết, chẳng lẽ chúng tôi không biết sao? Thứ
mạnh nhất của cô là có thể chiến đấu vượt cấp.
Kể cả thằng nhóc này có cảnh giới ngang cò thì đã làm sao? Hắn có thể chiến đấu vượt cấp không? Hay là lại bị cô giết trong chớp mắt?”
“Đúng vậy cô chủ! Nghe nói, hiện giờ cô đã có thế đánh chính diện với tu giả võ đạo ở cảnh giới Bất Tử vòng thứ 1 rồi, quá khủng khiếp”.
“Thằng nhóc kia kể cả có chút tư chất thì cũng chỉ ở thế giới Tiếu Thiên thôi.
Nếu đặt ở Quan Hoàng Thiên thì cũng chả là gì sất”.
“Được rồi! Hắn đến rồi!”, Liên Ngọc Chi đặt cốc trà xuống, khoát tay nói: “Đi thôi! Chúng ta ra ngoài gặp thiên tài siêu cấp của thế giới Tiểu Thiên nào”.
Cô ta không hề có ý định cho Tò Minh vào bên trong Lam Thanh Các, chỉ định gặp ở cửa rồi cảnh cáo một lúc, nhân tiện dạy cho bài học để Tô Minh biết giữ thái độ kính sợ với cường giả và thế giới Đại Thiên, cắt đứt tâm tư của anh với bốn cò gái kia là được.
Cô ta không muốn nói quá nhiều và cũng không muốn lấy mạng đối phương.
Liên Ngọc Chi chưa đến mức đi di chết con
kiến như này ở thế giới Tiểu Thiên.
Voi giẫm chết mấy con hổ hay sư tử thì còn thú vị, chứ đi di chết kiến thì còn gì để nói nữa.
Dù sao thì cô ta cũng có sự kiêu ngạo riêng của mình.
Lúc này, đám người Tô Minh, Ngư Dung Băng, Tống Kình Thưong và cả Lâm Chân Võ đều đã đến trước Lam Thanh Các.
“Két két!”, cửa Lam Thanh Các được mở ra.
“Cô chủ! Đây chính là Tò Minh, là yêu nghiệt số một từ trước đến nay của học viện Linh Võ, cũng là người đàn ông của
đám Ngư Dung Băng, có sức chiến đấu vượt cấp, gần như là vô địch trong tốp thanh niên”, chưa đợi Liên Ngọc Chi và Tò Minh lên tiếng thì Tống Kình Thương đã lên tiếng trước, cung kính giới thiệu cho Liên Ngọc Chi nghe.
Tất nhiên, giới thiệu này chỉ theo kiểu cố đưa Tô Minh lên cao để khiến Liên Ngọc Chi càng căm ghét hơn mà thôi.
Sau đó, hắn ta lại nói tiếp: “Tất nhiên! Khiến người khác khâm phục nhất vẫn là nét duyên ngầm của Tô Minh.
Không giấu gì cô chủ, tất cả sư tỷ, sư muội ưu tú trong học viện
Linh Võ của chúng tôi đều là người phụ nữ của Tô Minh.
Không chỉ có đám Ngư Dung Băng đâu, mà còn có Quý Thanh Hoà đã vào mật cảnh, cả Tiêu Nguyệt mới rời khỏi học viên được mấy ngày.
Nghe nói ở hạ giới Tò Minh cũng có rất nhiều phụ nữ”.
Thông thường mà nói, người đàn ông đào hoa và cặn bã chắc chắn sẽ khiến phụ nữ ghét bỏ.
Tống Kình Thương nói với giọng điệu khâm phục rằng Tô Minh có rất nhiều phụ nữ ở bên cạnh, chính là muốn nói cho Liên Ngọc Chi biết, Tô Minh đào hoa đến mức nào, để Liên Ngọc Chi có ấn tượng không tốt về anh.
Quá nhiên, khi hẳn ta nói mấy câu đó thì Liên Ngọc Chi nheo mắt nhìn Tô Minh, kích động như muốn lập tức dạy cho anh bài học: “Ha ha! Chiến đấu vượt cấp ư?”, ngay cả cô ta cũng vượt được thì vượt cấp có gì là khó.
Còn về khoản đào hoa, cặn bã hay gì gì đó thì cô ta không quan tâm.
Chỉ có điều, Tò Minh có tư cách và thực lực đi làm chuyện đó không?
Đồng thời lúc này, Quan Khuynh Thành ở bên cạnh Tô Minh có chút bất lực.
Khuôn mặt đẹp dưới khăn che lộ ra thần sắc kỳ quái.
Thế giới thật nhỏ! Không
ngờ mình đến thế giới Tiểu Thiên lại có thể gặp được người quen ở Quan La Thiên.
Cô ta biết Liên Ngọc Chi, hơn nữa còn rất thân.
Hai người đều là học viên của học viện Hoàng Gia ở Quan La Thiên, còn học cùng khóa nữa.
Mới bắt đầu cuộc sống ở trường, Quan Khuynh Thành luôn giấu thân phận, vừa hay được phân ở cùng tầng với Liên Ngọc Chi và còn cùng phòng.
Vì một số lý do nên võ đạo của cô ta dừng đột ngột.
Nhiều học viên ở học viện Hoàng Gia không biết thân phận của cò ta,
cộng với tính cách thích một mình, lúc này cũng che mặt nên Quan Khuynh Thành bị nhiều người bài xích và cô lập.
Chỉ có Liên Ngọc Chi là tốt, vẫn luôn quan tâm chăm sóc cho cô ta.
Hai người ở cùng nhau một thời gian rồi trở thành chị em tốt.
Nhưng không được bao lâu thì thân phận của Quan Khuynh Thành bị bại lộ, Liên Ngọc Chi cũng không thể đối xử bình thường với người chị em tốt nhưng có thân phận quá cao quý như này.
Cô ta với thái độ
cung kính, sợ hãi, thậm chí có chút lấy lòng.
Quan Khuynh Thành có chút thất vọng, nhiều lần nói chuyện với Liên Ngọc Chi nhưng đều vò ích, dần dần hai người trở nên xa lạ.
Sau này Liên Ngọc Chi còn chủ động tham gia tuyến chọn làm hộ vệ cho còng chúa, suýt nữa là thành còng.
Nhưng đó là do Quan Khuynh Thành tự tay loại Liên Ngọc Chi, vì cò ta không muốn mình và Liên Ngọc Chi trở thành mối quan hệ chủ tớ, cò ta thích hai người là bạn bình thường hơn.
Nhưng Liên Ngọc Chi không hiếu rõ những suy nghĩ đó của Quan Khuynh Thành, khi bị chính tay Quan Khuynh Thành loại tư cách hộ vệ, cò ta càng sợ hãi Quan Khuynh Thành hơn, trong lòng có chút oán hận nhưng không dám thể hiện ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...