Chưa đợi cho Vũ Bất Bại nói gì, Mạt Thính Vũ lại cười ha ha, nói: “Tò Ly, đồ nhi ngoan của tôi, xem ra là lỗi của vi sư, vi sư không dạy cô tôn sư trọng đạo”.
Đôi mắt xinh đẹp của Tô Ly lóe lên tia lửa giận, nhưng không hé răng nửa lời.
“Mạt Thính Vũ, bà muốn cướp huyết mạch của em gái tòi để sử dụng, có phải không?!”, Tô Minh lên tiếng, thản nhiên hỏi.
Lời này vừa nói ra.
Mọi âm thanh đều im bặt!
vẫn còn ẩn tình như vậy bên trong nữa ư?
“Đúng”, điều càng khiến người khác bất ngờ và chấn động đó là Mạt Thính Vũ thậm chí còn không thèm do dự đã trực tiếp đáp lời!
Trời ơi!
Như vậy là đã thừa nhận rồi.
Cho dù thật sự muốn cướp huyết mạch của chính đồ đệ của mình thì bà cũng phải ngụy biện chút chứ! Cứ như vậy mà ngang nhiên thừa nhận sao?
Thế này cũng quá kiêu ngạo
rồi!
“Tòi đảm bảo, sau ngày hôm nay trên đời này sẽ không còn Tiên Âm Cốc nữa”, Tô Minh nhe răng cười nói.
Tiếp theo, rút kiếm ra cất bước.
Vũ Bất Bại lập tức chắn trước người Tô Minh.
“Đại trưởng lão, ông tránh ra đi!”, Tô Minh đột nhiên giơ Long Ngục kiếm trong tay lên, chỉ thẳng về phía Vũ Bất Bại, thần sắc bình tĩnh, nhưng lại vò cùng vô cùng nghiêm túc.
“Cậu Tỏ, cậu…”, Vũ Bất Bại thở dài, có chút hồn xiêu phách lạc, do dự chốc lát rồi cuối cùng cũng tránh ra.
Trời muốn đổ mưa, phụ nữ phải đi lấy chồng.
Không ngăn cản được.
Cố gắng hết sức rồi.
Chỉ là đáng tiếc cho một thiên tài siêu cấp yêu nghiệt tỷ năm mới gặp được một người.
Sau khi Vũ Bất Bại tránh sang một bên, Tò Minh lại bước ra một bước, Tô Minh đã đứng trước cửa Tiên Âm Cốc.
“Xuy!”
Kiếm, động.
Một kiếm chém lên tấm bia đá được khắc ba chữ Tiên Âm Cốc.
Ầm…
Tấm bia đá lập tức hóa thành bụi phấn.
“Tô Minh, đến để bái sơn!”, tiếp theo, Tô Minh quát lên, giọng nói trầm bổng, chấn động cả Tiên Âm Cốc, truyền vào trong tai của từng người trong Tiên Âm Cốc.
“Xuy…”
Cửa vào của Tiên Âm Cốc đột nhiên mở ra, hoàn toàn mở ra.
Đập vào mắt là toàn bộ người của Tiên Âm Cốc đang xếp hàng thẳng tắp trật tự tại quảng tường Tiên Âm.
Cách chỗ Tò Minh đang đứng trước cửa khoảng chừng trăm mét.
Người đứng đầu trên dưới vạn người của Tiên Âm Cốc đó chính là một người phụ nữ một thân áo đỏ, người phụ nữ vẫn còn tương đối xinh đẹp, nhất là sự phong tình và hương vị trưởng thành đó.
Người phụ nữ chính là nữ thần trong mộng của thế hệ các cường giả thế lực ẩn thế đời trước, Mạt Thính Vũ.
Trước mắt quần chúng, Mạt Thính Vũ nhìn về phía Tô Minh: “Con trai Mạt Cầu của tôi đã chết trong tay cậu đúng không?”
Sâu trong đôi mắt xa thẳm đó của Mạt Thính Vũ trần ngập sát sý và lạnh thấu xưang.
“Không sai”, Tò Minh gật đầu, cầm trong tay Long Ngục kiếm đi về phía trước: “Tôi, Tò Minh, đến bái sơn, không biết Mạt cốc chủ muốn phái ai ra chiến đầu tiên đây?”
Cái gọi là tới bái sơn đó chính là một người một kiếm lên núi khiêu chiến, không màng sống chết, không chết không ngừng.
“Cậu Tô xem ra rất tự tin nhỉ? Tiên Ám Cốc phái ai ra cậu Tô đều có thể tiếp sao?”, Mạt Thính Vũ thản nhiên hỏi, trong giọng nói dửng dưng đó có mùi vị châm biếm.
“Ai đến cũng không từ chối”, Tò Minh giơ Long Ngục kiếm trong tay lên chỉ về phía Mạt Thính Vu.
Không khí lúc này trên cả đảo Tiên Âm đã nóng lên rồi,
hàng loạt ánh mắt từ căng thẳng đến hưng phấn đều nhìn chằm chằm vào Tò Minh và Mạt Thính Vũ.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...