Có thể khiến thiên nữ Tạo Hóa phải thốt lên câu ‘niềm vui bất ngờ* thì bia Huyền Diệu chắc chắn là bảo bối tuyệt vời.
Chỉ có điều, ngay cả Vương Nộ Thương cũng chưa tu luyện thành công thì Tô Minh có thể không? Vậy thì tại sao Tô Minh lại biết là Vương Nộ Thương chưa luyện được thành công? Lý do rất đơn giản.
Bởi nếu thành còng thì giữa lúc sinh tử, Vương Nộ Thương đã dùng đến nó từ lâu rồi, và cũng không đến mức bị Ma La Kiếm của mình giết
chết.
“Cậu chủ Tò! Anh đang lo lắng là mình không tu luyện được à?”, thiên nữ Tạo Hóa đột nhiên hỏi.
Tò Minh liền gật đầu.
“Ha ha… Cậu chủ Tô! Anh cũng ngây thơ thật đấy.
Trên thế gian này không có bảo bối nào mà anh không tu luyện được cả.
Anh tưởng rằng kho tàng huyết mạch của anh chỉ để đó cho vui sao?”, thiên nữ Tạo Hóa hừ lạnh một tiếng, nói tiếp: “Đừng nói là hiện giờ bia Huyền Diệu này đã tàn tạ, kể cả nó hoàn hảo không vết xước thì anh cũng dễ dàng
luyện được.
Anh có thế giữ tính cảnh giác và thận trọng nhưng cũng đừng thận trọng quá, như vậy phí lắm? Anh phải nhớ, huyết mạch của anh là mạnh nhất trong chư thiên vạn giới.
Nếu không thì, anh nghĩ tại sao bổn thiên nữ lại ký túc trong cơ thế anh?”
“Khụ khụ…”, Tô Minh có chút ngượng ngùng.
Rõ ràng anh đang được khen ngợi nhưng anh lại cảm thấy sao sao.
Đúng lúc này…
“Anh ơi! Cho anh này!”, Tò Ly bước lại rồi đưa nhẫn không gian cho Tô Mình: “Đây chính là
kho tàng Chuẩn Đế”.
“Ly Nhi! Em cứ dùng đi!”, Tô Minh đâu thế nhận nó?
“Em cho anh mà!”, nhưng Tô Ly lại vô cùng kiên định.
“Anh còn nhiều đồ tốt chưa dùng đến lắm, anh không cần thật mà! Hay là như này đi! Anh sẽ kiếm tra xem bên trong kho tàng Chuẩn Đế của em có gì, nếu có gì mà anh dùng được thì anh sẽ không khách khí đâu nha”, Tô Minh nhận lấy nhẫn không gian.
Anh biết, không có gì phải khách khí với em gái của mình cả.
Anh cũng thật sự thấy hiếu kỳ bảo tàng kho báu mà
Chuẩn Đế đế lại, rốt cuộc nó khủng khiếp đến thế nào mà khiến bao nhiêu người tham lam muốn có đến vậy?
Tại Tiên Âm Cốc….
“BụpỊ”, trên khuôn mặt xinh đẹp của Mạt Thính Vũ đều là vẻ oán hận.
Bà ta đập nát chiếc cốc trong tay, còn phía trước mặt bà ta là ba lão già đang run rẩy, sắc mặt tái nhợt.
Đó là đám người Tê Húy.
Ban nãy, đám Tê Húy nói hết mọi chuyện xảy ra ở đảo Ẩn Vân cho Mạt Thính Vũ nghe.
“Cầu Nhi! Mẹ thề sẽ báo thù cho con!”, giọng nói của Mạt Thính Vũ khàn khàn, đôi mắt oán hận cực độ.
Sau đó, bà ta trầm ngâm một lúc lâu.
Còn đám Tê Húy từ đầu đến giờ đều không dám lên tiếng, đều yên tĩnh chờ đợi.
Một lúc sau, thần sắc của Mạt Thính Vũ khôi phục lại bình thường.
“Ha ha… Trong vòng mười ngày sẽ tự mình đến đây ư? Hay lắm!”, Mạt Thính Vũ cười lạnh một tiếng, sau đó nhướn mày nhìn về phía Tê Húy, nói: “Tên Tô Minh đó thật sự có thế giết chết
Vương Nộ Thương sao?”
“Vâng… Vâng…”, Tê Húy gật đầu mạnh, mồ hôi trên trán rơi lã chã trên đất: “Mặc dù thằng nhóc đó dùng đến một thanh kiếm rất khủng khiếp mới có thế làm được nhưng nó thật sự đã làm được ạ”.
“Nó giết chết Vương Nộ Thương trong tích tắc thì cũng có thể giết chết được tôi”, Mạt Thính Vũ nheo mắt lại, trong câu nói với ý tứ rõ ràng là bà ta không mạnh hơn Vương Nộ Thương là mấy, thậm chí là còn yếu hơn một chút.
Nhưng… Vậy thì đã sao?
“Tê Húy! Bổn tọa lệnh cho ông đến đáy Tiên Âm Cốc đàm phàn với Viêm Ma lão tổ đế giúp Tiên Âm Cốc chúng ta qua được kiếp nạn này”, Mạt Thính Vũ thản nhiên nói.
Phụp, phụp, phụp!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...