"Đối với người khác thì đã muộn, nhưng đối với Tô Minh mà nói, quá đủ", Diệp Mộ Cấn nói một cách chắc chắn.
"Tô Minh? Cái tên này, hình như! hình như hơi quen tai".
"Đương nhiên quen tai rồi, năm đó lúc ông nội hấp hối, có một người thanh niên đến từ Huyền Linh Sơn chữa bệnh cho ông nội! ".
"Là cậu ấy à?", mặt Diệp Thông Bình biến sắc.
"Không sai".
"Cậu ấy còn là một tu giả võ đạo à?", Diệp Thông Bình nghĩ vị cậu Tô Minh kia chỉ là một thần y
"Há chỉ là một tu giả võ đạo, đánh với anh ấy, con gái còn chẳng đỡ nổi được một chiêu,
cậu ấy, ông cụ đã chẳng thể sống được đến ngày hôm nay, khi đó cậu ấy đến và đi đều vội vàng, còn chưa kịp cảm tạ cậu ấy tử tế nữa!"
"Tạm thời chưa cần, mọi việc cứ để con sắp xếp đi.
Bố, nếu như bố thực sự muốn giúp đỡ Tô Minh, vậy thì trong thời gian này, nếu rảnh thì điều tra thật kỹ và tập hợp hết tư liệu về nhà họ Lam lại".
"Được", Diệp Thông Bình gật đầu.
Sau đó, hai bố con liền tạm biệt nhau.
Diệp Mộ Cẩn đi thẳng đến viện võ đạo của nhà họ Diệp.
Lúc đến nơi thì trời đã xế chiều.
Cuối thu, thời gian ban ngày rất ngắn.
Mà trong viện võ đạo của nhà họ Diệp lúc này.
Bên trong Giáo Tôn Các.
Chu Khánh Di đang đỏ ửng cả mặt, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn trộm Tô Minh đang bôi thuốc trị thương cho mình.
Dược liệu, cỏ thuốc đều đã được chuyển đến viện võ đạo, Tô Minh đã điều chế trước một ít.
Tô Minh cũng nhìn ra được vị đội trương Chu này dường như có ý với mình.
Tự nhiên bầu không khí
bỗng trở nên ám muội.
Đúng vào lúc này.
"Cộc cộc cộc! ", tiếng gõ cửa vang lên.
Tô Minh bước lên trước mở cửa.
Rơi vào tầm mắt lại là Diệp Mộ Cẩn, mấy ngày không gặp mà Diệp Mộ Cẩn vẫn xinh đẹp như vậy, quả không hổ với danh hiệu Hai viên minh châu của Đế Thành, đúng là khuynh quốc khuynh thành.
Trước mắt tất cả những người phụ nữ mà Tô Minh quen
biết, xét về dung mạo, người có thể được mang ra so sánh với Diệp Mộ Cấn có lẽ chí có môi Lam Tuyết mà thôi, cho dù là Trần Chỉ Tình và Tiêu Nhã cũng kém sắc hơn Diệp Mộ Cẩn một chút.
"Khánh Di, em cũng ở đây à?", Diệp Mộ Cẩn nhìn Chu Khánh Di phía sau lưng Tô Minh bằng ánh mắt kỳ quặc, cô nam quả nữ ở trong phòng, khó mà trách được cô ta không nghĩ lung tung.
"Chị Mộ Cấn, chiều nay em bị Giáo tôn đánh bị thương cho nên Giáo tôn mới gọi em qua đáy trị thương", mặt Chu Khánh
Di lại càng đỏ, đỏ đến mức như muốn nhỏ cả ra máu đến nơi, cô ta cực kỳ xấu hổ.
"Tô Minh, anh ra tay cũng ác ghê đó, người đẹp như Khánh Di của chúng tôi mà anh cũng ra tay cho được", Diệp Mộ Cẩn cười nói đùa một câu, tiếp đó, đôi mắt đẹp lại khẽ dừng, rất ngạc nhiên nói: "Khánh Di, em đột phá rồi à? Đã đạt được bán bộ Tông sư rồi?"
Cô ta nhớ rõ ràng hai ngày trước, Chu Khánh Di vẫn còn là cảnh giới tụ khí đỉnh cấp.
.