“Ha ha ha, cuối cùng thì cò Tò Ly đây đã tới rồi, chúng tôi đều rất mong đợi cò đến đấy, khoảng thời gian gần đây, danh tiếng của cô Tô Ly vang xa lắm”, Vương Thần Ngạn đứng lên, cười tưoi, thốt lời ca tụng, như thể hai người là bạn bè lâu ngày không gặp, rồi hắn ta vương tay,
bày ra tư thế mời: “Mời cò Tô Ly và anh Mạt vào”.
Vương Thần Ngạn mời Tô Ly và Mạt Cầu đến bàn trà của hắn ta
Một bàn trà có khoảng hai mươi hoặc ba mươi chỗ ngồi.
Vương Thần Ngạn và một vài người của hắn ta đang ngồi ở bàn trà giữ hồ.
Việc nên làm thì phải làm.
Nên việc hắn ta mời Tô Ly và Mạt Cầu là hợp tình hợp lý, không nói đến thực lực của cả hai rất cao cường, chỉ một điểm
đến từ Tiên Âm Cốc là đủ rồi, cùng là thế lực ấn thế đứng đầu thế giới cũng chia thành nhiều đẳng cấp, mà Tiên Âm Cốc chính là ở đẳng cấp hạng nhất.
Tò Ly và Mạt Cầu không chần chừ, cả hai bay tới bàn chính, rồi ngồi xuống đối diện với Vương Thần Ngạn.
“Anh Tò, cô Vân, mời vào”, sau đó, Vương Thần Ngạn quay đầu liếc nhìn Tô Minh và Vân Thanh Thanh, tuy đều là tươi cười, thái độ dịu dàng ấm áp như ánh mặt trời, nhưng lại ra dáng ta đây là chủ nhân.
Tô Minh và Vân Thanh
Thanh đi tới, ngồi xuống bàn.
“Tiếu Kỷ, Hoàng Tấn, Diêu Quảng, mấy người lui ra đi”, sau khi Tô Minh và Vân Thanh Thanh an toạ, hắn ta nói với mấy người trong đó, giọng điệu giống như cấp trên ra lệnh cho cấp dưới.
Mà mấy kẻ bị điểm danh kia không có một chút bất mãn nào cả, họ chỉ đứng dậy rồi rời khỏi đó.
Vương Thần Ngạn không dám làm bậy, bàn chính này, ai có thể ngồi, ai không thể ngồi đề có quy định của nó, trong đám tay chân của hắn ta, cùng lắm chỉ có một nửa là có tư cách
ngồi đó.
“Anh Tô Minh, cô Vân, cò Tô Ly, anh Mạt, các vị đều là lần đầu tiên tham dự tiệc trà Ẩn Vân, có lẽ không quen biết chúng tôi, ha ha ha, các vị, trước tiên, tòi sẽ giới thiệu một chút”, Vương Thần ngạn nói.
“Thiếu tông chủ của Tuần Dương Tông, Tuần Chiến!”
“Đệ tử chân truyền của cửu Nhĩ Môn, Vương Bộ Hoan”.
“Thiếu tông chủ của Lập Hoang Tông, Lâm Diệc”.
Vương Thần Ngạn vừa giới thiệu, bảy tám người thanh niên ngồi ở bàn chính lần lượt đứng lên, tự giới thiệu bản thân.
Tò Minh thấy thế, ánh mắt anh chợt lóe, thú vị đấy, tên Vương Thần Ngạn này ra dáng bản thân mình là chủ nhân.
Nên biết một điều, tiệc trà Ấn Vân này vốn không hề có chủ nhân.
Bảy tám thanh niên cảnh giới Chân Thánh trung kỳ, hậu kỳ này, không ai thua kém Vũ Chân Uổng, Vũ Lập Thanh, ai cũng có thể giết chết Vân Thanh Thanh trong nháy mắt ai cũng đều là
thiên tài yêu nghiệt,…
Ấy thế mà bọn họ đều cam tâm tình nguyện nghe lời Vương Thần Ngạn.
Tô Minh trầm tư quan sát hắn ta, đáy lòng anh chấn động.
Chỉ bằng một điểm này thôi, người này không đơn giản, vô cùng không đơn giản!
“Trước khi đến đây, đại trưởng lão có nói với tôi, thiếu tông chủ của Huyền Diệu Tông rất có khả năng là một vị cao thủ từ thời thượng cổ chuyển sinh đến đây, bảo chúng ta không cần xảy ra mâu thuẫn
không đáng có”, Vân Thanh Thanh nói nhỏ bên tai Tô Minh.
Bên kia, Tò Ly nhìn thoáng qua thấy dáng vẻ thân mật của anh trai mình với Vân Thanh Thanh, cò ấy thầm nghĩ, lẽ nào, truyền nhân của Tiên Võ Tông, Vân Thanh Thanh là người phụ nữ của anh trai mình sao?
Cao thủ chuyến sinh đến sao? Tô Minh biết điều đó.
“Anh Mạt, mời anh, phẩm chất trà năm nay không tồi đâu”, đúng lúc ấy, Vương Thần Ngạn bỗng nhiên nói với Mạt Cầu, còn nâng chén trà lên, rồi uống một hơi cạn sạch như uống rượu.
Tô Ly hơi bất ngờ, Mạt Cầu quen biết Vương Thần Ngạn ư?
“Anh Vương này, sau khi từ biệt hơn mười năm, anh Vương vẫn đi trước tôi như xưa”, Mạt Cầu cười nói, thứ hắn ta nhắc đến chính là cảnh giới võ đạo…
Đây là lời nói thật, bản thân Mạt Cầu cũng không ngờ rằng Vương Thần Ngạn thế mà đã đến cảnh giới Bất Tử!
Điều này thật khó tin.
Tuy bản thân hắn ta là cảnh giới bán bộ Bất Tử, nhưng nếu muốn xóa hai chữ bán bộ kia thì chắc chắn phải tiêu tốn rất nhiều
thời gian.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...