Ra khỏi phòng họp.
"Mộ Cẩn, con nói thật với bố, rốt cuộc là vì sao?", Diệp Thông Bình hỏi con gái với vẻ trầm trọng.
"Con đã mời đến một vị giáo tôn vô địch rồi", đôi mắt Diệp Mộ Cẩn sáng lên: "Cuộc thi giao lưu võ đạo lần này đừng nói là đánh bại nhà họ Ngụy, con tin tưởng chúng ta thậm chí còn có thể đánh bại nhà họ Dư cùng Công Tôn".
"Còn chưa tới một tháng là cuộc thi diễn ra rồi, giáo tôn có mạnh thế nào đi nữa thì cũng không kịp!", Diệp Thông Bình bức xúc nói.
Ông ta hối hận đã không ngăn cản con gái.
Bây giờ có nói gì thì cũng muộn rồi.
Chu Khánh Di đã cởi bỏ áo của mình chỉ còn lại chiếc áo hai dây mặc trên người, làn da trắng nõn nơi cánh tay lộ hết cả ra bên ngoài.
Đôi chân thon dài khép lại một cách căng thẳng, gương mặt tròn tròn xinh đẹp đỏ lựng cả lên.
Cánh tay bị thương của cô ta lúc này đang được Tô Minh đỡ lấy, cô ta có thể cảm nhận được hơi ấm từ trên bàn tay Tô
Minh truyền đến.
Tô Minh hơi cúi đầu, một bàn tay truyền chân khí, bàn tay khác thì nhanh chóng bôi thuốc cao lên chỗ vết thương ngoài da, dáng vẻ vô cùng tập trung, không hề chú ý đến việc Chu Khánh Di cứ thỉnh thoảng lại liếc trộm mình.
"Đêm nay đừng cử động cánh tay này nữa, sau đó ngày mai cũng đừng để dính nước, nghỉ ngơi một ngày, ngày kia là sẽ khỏi hẳn thôi.
Còn nữa, thuốc cao này, tối nay tôi sẽ tranh thủ nấu cả đêm nay, ngày mai chia cho học viên trong viện võ đạo mỗi người một lọ.
Thuốc cao
này là do tôi tự điều chế, hiệu quả không tệ, nhất là đối với những cô gái thích làm đẹp, nó có tác dụng rất tốt trong việc trị lành vết thương và không để lại sẹo", Tô Minh vừa bôi thuốc vừa cất lời.
Trên thực tế, Tô Minh có thể tìm được phương thuốc có tác dụng tốt hơn rất nhiều.
Nhưng không cần thiết, phương thuốc đó quá quý giá, nếu như bị lộ ra ngoài thì tổn thất quá lớn.
Hơn nữa, phương thuốc quý đó có yêu cầu rất cao về dược liêu cũng như chất lương, không
thích hợp đế dùng cho cả một võ đạo với bao nhiêu người sử dụng.
Đọc truyệŋ nhanh nhất tại Nhayho.č0m
Giai đoạn này sử dụng phương thuốc này đã quá đủ rồi.
"ừm", Chu Khánh Di ừ một tiếng.
Mãi một lúc sau mới xong.
"Mặc áo vào đi", Tô Minh nói.
"Giáo tôn, cảm ơn”, Chu Khánh Di khẽ nói.
Tô Minh hơi ngạc nhiên, bởi vì giọng của Chu Khánh Di rất
khẽ, còn rất dịu dàng, có cảm giác hơi khác với dáng vẻ oai hùng rạng rỡ của Chu Khánh Di lúc ban ngày.
"Giáo tôn, tôi...!tôi có thể hỏi anh một vấn đề được không?", Chu Khánh Di vừa mặc áo vừa nhỏ giọng dò hỏi.
"Cô hỏi đi".
"Anh và cô chủ Diệp có mối quan hệ gì vậy? Anh là bạn trai của cô chủ Diệp à?"
"Bạn bè”, Tô Minh đáp, ít nhất, trước mắt chỉ là bạn bè.
"ừm vâng, tôi biết rồi", Chu khánh Di hơi vui vẻ một cách kỳ lạ, gật đầu: "Giáo tôn, ngày mai gặp, cô chủ Diệp đã xong việc rồi, đang trên đường đến viện võ đạo, cô ấy nói tối nay có tổ chức tiệc chào mừng anh, đáng tiếc tôi bị thương rồi không thể tham gia .
Chu Khánh Di liếc mắt nhìn Tô Minh vẻ buồn bực, lại nghĩ đến lúc chiều nay Tô Minh ra tay với mình mà chẳng có chút thương hoa tiếc ngọc gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...