“Sư tòn, người không cần phải khuyên con, con đã quyết định rồi!!”, Tô Ly cắn răng nói, diễn rất sâu.
Thấy Tô Ly có vẻ quyết tâm nhưthế, Mạt Thính Vũ hơi bất đắc dĩ, đồng thời cũng rất khó chịu và bực bội, nhưng chỉ có thể kìm nén.
Bà ta chuyển chủ đề: “Còn mấy ngày nữa là tới tiệc trà Ẩn Vân, con là thiếu cốc chủ, nếu là bình thường thì phải tới tham dự”.
Nhưng bây giờ không bình
thường chút nào!
Trên người Tò Ly có kho tàng Chuẩn Đế, không chỉ có Tiên Âm Cốc, mà còn có những thế lực ấn thế khác để mắt đến.
“Sư tôn, con sẽ không bỏ lỡ tiệc trà Ẩn Vân đâu”, Tô Ly kiên định nói: “Ly Nhi tự tin là có thế giành vinh quang về cho sư tòn và Tiên Âm Cốc.”
Mạt Thính Vũ im lặng.
Bất kể là bà ta hay những người có chức vị trong Tiên Âm Cốc đều không muốn để Tò Ly đi tham dự tiệc trà Ẩn Vân trong thời điếm then chốt này.
Kho tàng Chuẩn Đế quá quan trọng.
Nhưng nếu không cho Tô Ly đi thì cũng không ốn, tiệc trà Ẩn Vân lần này quan trọng chẳng kém, không thể để sảy nhỡ điều gì được.
Tò Ly có tài năng, còn là thiếu cốc chủ trên danh nghĩa của Tiên Âm Cốc, không đi tham dự thì không hợp lý.
“Được, sư tòn đồng ý”, cuối cùng, Mạt Thính Vũ vẫn gật đầu.
Trong lòng bà ta âm thầm đưa ra quyết định: Để Tô Ly tham dự tiệc trà Ẩn Vân, nếu không có gì ngoài ý muốn, chắc chắn đám
thanh niên tuấn kiệt của các thế lực ấn thế khác sẽ xung đột với Tô Ly.
Có ai mà không thèm muốn kho tàng Chuẩn Đế? Ai mà không muốn kiếm chác lợi ích? Với tình huống ấy, càng hỗn loạn thì càng tốt.
Cho dù Tô Ly bị giết chết thì cũng là điều bình thường, còn kho tàng Chuấn Đế, ha ha… Mạt Thính Vũ đã quyết định, lần này phải cử đại trưởng lão, nhị trưởng lão, tam trưởng lão của Tiên Âm Cốc âm thầm bảo vệ Tò Ly.
ừm, nói chính xác ra thì là âm thầm bảo vệ kho tàng Chuẩn Đế trong tay Tô Ly.
“Nhưng con còn thiếu một người đi cùng, trước nay tiệc trà Ẩn Vân có một quy định, đó là
phải có một nam một nữ cùng tới tham gia”.
Mạt Thính Vũ lại nói: “Chi bằng đế Cầu Nhi đi cùng con đi”.
Cầu Nhi?
Cầu Nhi mà Mạt Thính Vũ nói đến chính là con trai độc nhất của bà ta, tên là Mạt Cầu, còn bố hắn là ai thì không ai biết.
Mạt Cầu thì chắc chắn là con ruột của Mạt Thính Vũ rồi.
Hơn nữa, Mạt Thính Vũ rất tốt với đứa con trai độc nhất ấy.
Trước kia, bà ta bảo vệ hắn
rất gắt gao.
Về sau, Mạt Cầu có thực lực để tự vệ, Mạt Thính Vũ mới nới lỏng, tống hắn ra khỏi Tiên Âm Cốc, đi trải nghiêm rèn giũa.
Tò Ly nghe nói, ba mươi năm qua, con trai của cốc chủ chỉ về tông môn mấy lần.
Nhưng lần nào trở về cũng khiến người ta khiếp sợ.
Lần gần nhất Mạt Cầu trở lại Tiên Âm Cốc là bảy năm trước.
Khi ấy, Mạt Cầu mới 68 tuổi mà đã tới cảnh giới Chân Hoàng đỉnh phong kỳ rồi.
Khủng khiếp đến nhường
nào!
Bây giờ, chưa biết chừng hắn đã tới cảnh giới Chân Thánh rồi ấy chứ!
Mặc dù tài năng của Mạt Cầu khiến người ta tuyệt vọng, nhưng không có nhiều người biết điều đó.
Mạt Cầu không có danh tiếng gì cả.
Tô Ly biết, cái chức vị thiếu cốc chủ của mình chỉ là trên danh nghĩa mà thòi.
Thiếu cốc chủ thực sự luôn
chỉ có một, đó chính là Mạt Cầu.
Không ngờ bây giờ sư tôn tốt của cò ấy lại muốn gọi Mạt Cầu về.
Xem ra sư tôn của cô ấy sắp ra tay với cô ấy rồi.
Tất cả đều đang trong tình thế cấp bách.
“Vâng”, Tò Ly đồng ý.
Cô ấy muốn phản đối cũng không được, cũng biết rằng trong tiệc trà Ẩn Vân lần này, chắc chắn Mạt Cầu sẽ không gây chuyện với mình.
Lần đầu tiên xuất hiện trước mặt đám thanh niên tuấn kiệt của các thê’ lực ẩn thế, hắn
phải trở nên nổi bật, phải khiến mọi người e ngại, nhất định sẽ không rảnh kiếm chuyện với cô sự ây.
Còn cô ấy, liệu có thể tìm được điếm bứt phá trong tiệc trà Ấn Vân không đây?
Nếu không tìm được điểm bứt phá trong tiệc trà Ẩn Vân, đến lúc về Tiên Âm Cốc, có lẽ cô ấy cũng cần lo liệu hậu sự rồi.
“À phải rồi, con còn một người anh trai nữa hả?”, Mạt Thính Vũ đột nhiên cười hỏi, bưng chén trà lên uống một ngụm.
Khuôn mặt của Tô Ly tái nhợt đi, thậm chí còn ngừng thở.
Cò ấy ngẩng phắt đầu lên, nhìn Mạt Thính Vũ: “Sư tôn, sao người lại biết?”
Quá kinh hoàng!
Kinh hoàng đến mức muốn bùng nổ!
“Gần đây, buổi tối đi ngủ con thường xuyên nói mơ, nhắc tới người anh trai ấy, đám người hầu đều nghe thấy”, Mạt Thính Vũ tùy ý nói, như thể đó chỉ là một chuyện không mấy quan trọng.
Nhưng cả người Tò Ly lại lạnh toát cả đi.
Mạt Thính Vũ biết chuyện rồi thì kiểu gì cũng điều tra ra thân phận thực sự của anh trai chỉ trong một thời gian ngắn.
Anh trai sẽ gặp nguy hiếm!
Nguy hiểm không gì sánh bằng!
“Được rồi, Ly Nhi, sư tôn đi trước đây.
Con nghỉ ngơi cho tốt, chăm chỉ tu luyện”, Mạt Thính Vũ đứng lên, cười nói rồi rời khỏi đó.
Sác mặt cúa Tô Ly ngày một
tái hơn.
Cô ấy hoảng hốt, lấm bấm: “Mạt Thính Vũ mà điều tra ra tin tức của anh trai thì anh ấy sẽ nguy mất…”
Mặc dù tầng trái đất rất bí ẩn, nhưng muốn điều tra ra thì không hẳn là khó, Tiên Âm Cốc hoàn toàn có thực lực ấy.
“Xem ra, trên đường tới tiệc trà Ẩn Vân lần này phải tìm cơ hội, phái người tới tầng trái đất thúc giục anh trai rời khỏi đó mới được”, Tô Ly đưa ra quyết định.
Thời gian dần trôi, hai, ba
ngày qua đi.
Võ Tông.
Trước làng Mai Cốt.
Nơi này vẫn đông đúc như cũ, ngày hôm nay còn nhộn nhịp hơn.
Bởi vì ngày hòm nay, Vũ Minh Tôn và Vân Thanh Thanh sẽ cùng nhau rời khỏi Võ Tông, tới đảo Ẩn Vân trên biển Vò Mệnh.
Tiệc trà Ẩn Vân sắp diễn ra rồi, nhất định phải xuất phát
luôn.
Vân Thanh Thanh ngẩn ngơ nhìn chăm chú vào cổng làng Mai Cốt, đến cuối cùng chỉ lắc đầu thở dài với vẻ chua xót.
Vũ Minh Tôn đứng cách Vân Thanh Thanh ba, bốn mét, trên môi mang theo nụ cười lạnh.
Tiếc là không nhìn thấy tên ngốc đó chết thế nào trong làng Mai Cốt.
Không bao lâu sau.
“Hú…”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...