“Tò Minh! Tên của cậu ta là Tò Minh!”, Vũ Bất Lưu cuối cùng cũng nói ra.
“Tô Minh?”, Vũ Bất Bại chết sững, theo bản năng lập tức quay đầu lại nhìn về phía Tô Minh trên đài Thần Võ.
Không chỉ Vũ Bất Bại mà tất cả người của Võ tông đều bất giác nhìn về phía Tô Minh.
Tiếp theo đều không tự chủ mà lắc đầu.
Không ai nghĩ là Tô 1 _.
_______ù__w I > I x
Minh được, điều này căn bản là không thế.
Mặc dù, Vũ Bất Lưu đã nói rồi, người giết chết Tiêu Nhập Cốt là một thanh niên 20 tuổi, còn có tên là Tô Minh, rất ăn khớp, nhưng cơ bản không thể nào, không ai tin được.
Chỉ cho là trùng tên mà thôi.
Nhưng vì tất cả đám người Vũ Bất Bại đều bất giác nhìn về phía Tò Minh trên đài Thần Võ, Vũ Bất Lưu lúc này mới chú ý đến trên đài Thần Võ có người, một người là Vũ Chân Uống, người còn lại chính là…
Cái gì???
Tô Minh?
Vũ Bất Lưu trợn trừng mắt, sợ đến ngây người nói: “Đại đại đại trưởng lão, chính chính là cậu ta, cậu ta chính là Tô Minh! Chính cậu ta đã giết chết Tiêu Nhập Cốt!”
Vũ Bất Lưu đã xem qua hình ảnh trên đá Huyền Ảnh, đương nhiên nhận ra Tô Minh.
“Thật sao?”, Vũ Bất Bại đã bắt đầu run rẩy.
“Đương nhiên là thật!”, Vũ Bất Lưu gật đầu, hơn nữa còn
vung tay ném đá Huyền Anh lên không trung.
Một hình ảnh rõ nét giống như một màn hình chiếu phim khổng lồ giữa không trung, tất cả cảnh tượng Tô Minh giết chết Tiêu Nhập Cốt ra sao nhanh chóng hiện ra.
Cho đến khi đá Huyền Ảnh hoàn toàn chiếu hết, cả Võ tông im lặng như tờ!
Bao gồm cả Đại trưởng lão Vũ Bất Bại cũng biến thành kẻ ngốc!
“Sớm đã nói rồi, người đàn ông của tôi không muốn nhận
lời khiêu chiến của anh ta là vì anh ta quá yếu, anh ta còn không tin.
Bạn trai tôi đã giết chết cả Tiêu Nhập Cốt có cảnh giới Bất Tử cấp hai, anh ta chỉ là cảnh giới Chân Thánh thì chỉ có khoanh tay chờ chết thôi”, Quan Khuynh Thành liếc mắt khinh miệt nhìn Vũ Chân Uổng đã biến thành tên ngốc trên đài Thần Võ.
Tính cách của Quan Khuynh Thành chính là như vậy, có bất cứ cảm xúc gì đều cứ thế biểu đạt ra bên ngoài, không giấu diếm.
Cho dù là châm biếm và khinh miệt cũng quanh minh chính đại thể hiện.
“Không! Không! Không! Tòi không tin! Việc này là không thể!”, sau hơn mười lần hít thở, Vũ Chân Uổng trên đài đấu võ điên cuồng lâc đầu, sắc mặt trắng bệch, liên tục lui về sau, tâm trạng cực kỳ chấn động, nhìn trông có vẻ cõi lòng có vấn ê rồi.
“Vũ Chân Uống, xuống đi, cậu không phải là đối thủ của cậu Tô đâu”, Vũ Bất Bại hít sâu một hơi rồi nói.
Lúc này, cái gọi là khiêu chiến, cái gọi là luận bàn đều đã không còn bất cứ ý nghĩa gì nữa.
Tâm trạng Vũ Bất Bại phức tạp, chấn động đến cực độ.
Cộng thêm bản thân ông ta đã rất coi trọng Tô Minh, thậm chí còn cảm thấy tương lai của Tò Minh sẽ vượt xa tưởng tượng, nhưng cũng không ngờ được Tò Minh bây giờ đã giết chết được Tiêu Nhập Cốt, đây…
Đây quả thực yêu nghiệt đến mất trí rồi, đến mức độ khiến người ta tuyệt vọng.
Vũ Bất Bại cũng không biết nên dùng lời lẽ nào để hình dung nữa.
“Đều là giả, đều là lừa gạt, anh có thể giết chết Tiêu Nhập Cốt ư? Chứng minh cho tôi xem! Tòi không tin!”, Vũ Chân Uổng
mặt mày tái mét, trắng bệch bắt đầu trở nên hung hăng, nhìn chằm chằm vào Tô Minh, tràn ngập phẫn nộ lẫn sát ý.
Tâm tình của hắn ta đã sụp
đõ rồi.
Bình thường vì quá đỗi thuận buồn xuôi gió nên đã hình thành lên sự kiêu ngạo và cảm giác ưu việt kiếu ‘tôi chính là đệ nhất thiên tài ở thế giới Tiểu Thiên, những người trẻ tuổi bên ngoài ngay đến xách giày cho tôi cũng không xứng1.
Bây giờ, cảm giác tự phụ và kiêu ngạo đó bị phá nát thê thảm, tâm tình sụp đổ cũng là lẽ
thường.
“Anh là cái thá gì mà tôi phải chứng minh cho anh xem?1’, Tò Minh hoàn toàn không có hứng thú, vốn chỉ là nể mặt Vũ Bất Bại nên cũng định luận bàn với Vũ Chân Uổng một chút, cùng lắm thì chỉ dùng chút thực lực dạy dỗ cho Vũ Chân Uổng là được rồi, không ngờ…
Tò Minh quay người bỏ đi hướng về phía dưới đài Thần Võ.
“Muốn đi đâu? Chết cho tôi!”, thấy Tô Minh không những dùng lời lẽ để sỉ nhục mình mà thậm chí còn quay người bỏ đi, coi thường hắn ta, khiến hắn ta
hoàn toàn nổi điên, lí trí hoàn toàn biến mất, sự đố kỵ nồng đậm đến cực điểm khiến đôi mắt hắn ta đỏ ngầu, giơ tay lên chém một đao màu tím đen về phía Tô Minh từ đằng sau.
Ra tay hai trăm phần trăm còng lực.
Do mất đi lý trí nên Chiến Thể bị kích phát, sức chiến đấu trên thực tế của Vũ Chân Uổng lúc này thậm chí đã đạt đến mức độ cảnh giới Chân Thánh đỉnh phong.
Không chỉ như thế, một trảm này còn gia trì thêm Quỷ Ảnh Thần Thông, đây là một
mòn thần thông từ thời viễn cổ hắn có được khi ở trong tháp Cửu Tâng truyền thừa ý chí võ đạo, có tác dụng phụ trợ, có thể giúp còng kích võ đạo trở nên nhanh hơn, mạnh hơn, quỷ dị hơn, sắc bén hơn.
Hí!
Trong phút chốc, một đạo trảm phong mang theo sức mạnh thiên địa to lớn ngưng tụ tự nhiên trong không gian, cực kỳ phóng đại, quét ngang cả không gian trong thành trì cổ, tựa như một lưỡi dao màu tím đen từ trên trời giáng xuống, nhanh chóng đến trước mặt Tô Minh.
cá quá trình đánh lén quá nhanh, không đến một nửa hơi thở.
Vũ Bất Bại coi như phản ứng nhanh, nhưng muốn ngăn cản Vũ Chân Uổng cũng không kịp.
Thế nhưng, sắc mặt của Tô Minh lại vẫn bình tĩnh như cũ, nhìn kỹ thì còn có vẻ khinh miệt nữa.
Những người khác đều không ngờ được, không phản ứng kịp, nhưng trên thực tế đều đã nằm trong dự đoán và sự kiểm soát của Tô Minh.
Trước đó Tô Minh cảm thấy
tâm tình của Vũ Chân Uổng quá kém, xử lý không được chắc sẽ đánh lén! Cho nên, dù là lúc quay người rời khỏi đài Đấu Võ anh cũng có phòng bị.
Người tu luyện võ đạo đỉnh cấp chân chính từ trước tới này đều không bao giờ sơ ý!
Quả nhiên đã đoán đúng.
“Tự mình tìm đến cái chết thì đừng trách người khác”, Tô Minh âm thầm tự nói, đột nhiên quay đầu lại giơ tay đánh ra một chưởng!
Quy Vu Trần Ai.
Tò Minh bình tĩnh hạ xuống đất.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...