“Tuổi còn trẻ lại có thể đánh bại tuyệt đối đệ tử của bổn toạ, mà đại đệ tử rõ ràng đã đạt đến cảnh giới Chân Thánh nhưng khi đối mặt với cậu lại vẫn bị lấn át, đúng là một mầm non tốt.
Bổn toạ rất thích cậu, hay là từ hôm nay trở đi cậu theo bổn toạ tu hành, trở thành đệ tử thứ ba của bổn toạ, thê nào?”, tiếp đó Tiêu Nhập cốt lại nói, trong giọng nói không hề mang theo ý đùa bỡn, hắn ta thực sự cảm thấy có hứng thú với Tô Minh.
Gần 20 tuổi mà thực lực thế này, khắp chư thiên vạn giới cũng khó mà tìm được người thứ hai.
Hơn nữa, thứ khiến hắn ta có hứng thú nhất chính là thực lực đến từ khả năng chiến đấu vượt cấp của Tô Minh chứ không phải là cảnh giới của chính bản thân anh, điều này rất thú vị.
Tô Ương và Hình cửu Tử có chút đứng ngồi không yên, bọn họ chỉ mong sư tôn sẽ nghiền chết Tô Minh.
Nếu không, theo như tính cách không sợ trời không sợ đất này của Tô Minh, cộng thêm thù hận vốn có thì cho dù bọn họ có trở thành sư huynh đệ, trong tương lai, khả năng lớn là Tô Minh vẫn sẽ giết chết bọn họ, mà sư tôn này của họ dường như lại chỉ coi trọng thực lực của đệ tử, hầu như không hề quan tâm đến đúng sai
quan tâm đến tình hữu nghị, đoàn kết, đúng sai giữa đám đệ tử, đến lúc đó có chết ở trong tay Tô Minh cũng là chết uổng.
Đương nhiên, dù có sốt ruột hơn nữa thì Tô Ương và Hình Cửu Tử lúc này cũng chỉ đành phải cung kính quỳ trên mặt đất, không dám để lộ ra chút cảm xúc thay đổi nào.
sư tôn của bọn họ quá khùng khiếp!!!
Quá mạnh.
Cũng quá bá đạo.
Trong khe nứt không gian, Tô Chấn Trầm sắp không kiềm được mà buột miệng thúc giục Tô Minh đồng ý, trực giác nói cho ông ta, nếu như con trai không đồng ý thì thứ sắp ập đến chính là sự uy hiếp từ cái chết bị dập vùi.
Áp lực mà Tiêu Nhập cốt mang đến cho tất cả mọi người đã sắp như trời sập.
“Tiêu Nhập Cốt? Cái tên này hình như đã được nghe ở đâu đó”, bên dưới lớp mạng che mặt, Quan Khuynh Thành lầm bầm tự nói, hơi tò mò, quả thực cô ấy đã từng nghe qua, là từ một lần Vũ Bất Bại buột miệng nói ra, bây giờ cô ấy không nhớ ra cũng là bình thường, cô ấy mặc dù từng đi đến Võ Tông, lại thêm Vũ Bất Bại là một vị trưởng bổi họ hàng xa của cô ấy, nhưng, xét cho cùng, cô vẫn không phải là người của Võ Tông, dương nhiên cũng không thể nhớ rõ hoặc mẫn cảm với cái tên Tiêu Nhập cốt này được.
“Tôi có sư tôn rồi”, một giây sau Tô Minh đáp lời.
Một dạng biến tướng của từ chối?!
Cái này.
Tô Ương và Hình Cửu Tử vội vàng cúi thấp đầu, bởi vì, trong lòng bọn họ đang dâng lên cảm giác mừng như điên nhưng lại không muốn thể hiện ra bên ngoài.
Hai người đều kích động muốn phát điên.
Mẹ kiếp.
Thế gian lại có loại người có hứng thú với cái chết như thế này????
Từ chối SƯ tôn Tiêu Nhập cốt, Tô Minh anh đúng là một hảo hán.
Cho dù có chết thì cũng khiến người ta khâm phục.
Lòng can đảm của Tô Minh mạnh mẽ quá.
“Sư tôn của cậu có mạnh bằng bổn toạ không?”, xong, điều khiến Tô Ương và Hình Cửu Tử kinh hãi là, Tô Minh đã đổi cách từ chối như vậy rồi mà Tiêu Nhập Cốt lại không hề thẳng tay ban chết cho Tô Minh, ngược lại còn giống như muốn khuyên nhủ.
Đúng là gặp quỷ rồi.
Đây có còn là sư tôn mặt vênh tận trời, bá đạo mạnh mẽ nhất cái vùng trời này nữa không?
Có còn là đại ma đầu sư tôn hở chút không hài lòng là sẽ phá trời diệt đất kia nữa không?
Cảnh này có gì đó không đúng!
Hai người không kiềm được cảm giác đố kỵ, thái độ đối xử đặc biệt với Tô Minh thế này, chỉ có thể là do thiên phú của Tô Minh quá mức yêu nghiệt, yêu nghiệt đến cả sư tôn cũng muốn đối xử khác biệt.
“Thực lực không mạnh bằng tiền bối, còn lâu mới bằng, nhưng, tôi không hề có suy nghĩ muốn đổi sư tôn”, Tô Minh bình tĩnh đáp.
Giọng điệu từ tốn, trầm tĩnh và bình tĩnh.
Nhưng lại mang đầy ý từ chối thẳng thừng.
Lá gan này.
Tô Ương và Hình cửu Tử đã bị doạ cho lông tóc dựng ngược cả lên, hít thở cũng thấy khó khăn.
“Nếu đã như vậy, bổn toạ chỉ đành phải giết chết cậu!”, trong đôi mắt sâu thăm thẳm trên gương mặt tuấn tú nhuốm phần tang thương của Tiêu Nhập Cốt thoáng qua vẻ tiếc nuối.
Cuộc đời này của hắn ta đã sống 40-50 nghìn năm, vậy mà lần đầu tiên có suy nghĩ trân trọng nhân tài.
Nhưng không ngờ lại bị từ chối thẳng thừng.
Hắn ta cảm thấy hơi đáng tiếc, đương nhiên, cũng chỉ hơi mà thôi.
“Vừa hay, tôi cũng muốn giết chết tiền bối”, nụ cười trên mặt Tô Minh đậm hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...