“Tính ra thì sư phụ kia của anh đúng là có chút bản lĩnh, ở tầng trái đất, anh bị em đánh bị thương sắp chết, vết thương cũng không dễ dàng khôi phục mà giờ anh xem, hồi phục rất nhanh, rất tốt thế này!”, Tô Minh ở cạnh vừa uống trà vừa bình thản nói.
Tô Ương không nói gì mà tay cầm ly trà lại run rẩy, hiển nhiên cảm xúc của hắn ta đang dao động rất lớn, dù cho hắn ta vẫn luôn kiềm chế nhưng giờ Tô Minh lại nhắc tới chuyện nửa năm trước hắn ta bị đè đánh ở tầng trái đất.
Đó là sự ô nhục, nỗi nhục nhã của hắn ta.
Đó chính là chuyện mà hắn ta chôn sâu trong đáy lòng không muốn nhớ lại hay nhắc tới.
Đương nhiên, lúc này, Tô Ương không có tư cách, cũng không dám phản bác hay trở mặt với đôi phương, nhịn!
Chỉ có thể nhịn!
Mọi chuyện cứ đợi sư phụ tới rồi nói sau.
“Tô Minh, mày ngạo mạn, hống hách như vậy sẽ khiến bản thân hối hận chết đó!”, trong lòng Tô Ương lạnh lùng nói.
“Anh là sư huynh của anh trai tôi phải không? Rõ ràng anh đã đạt tới cảnh giới Chân Thánh sơ kỳ, vì sao lại cố tình che giấu?”, Tô Minh nhìn về phía Hình Cửu Tử, tò mò hỏi.
Giọng nói không hề như đang giỡn!
Tuy thủ đoạn che giấu cảnh giới của Hình Cửu Tử khá cao tay, rất thần kỳ nhưng vẫn bị Tô Minh phát hiện.
Thoáng cái, Hình Cửu Tử thành tiêu điểm của mọi ánh mắt.
Ngay cả Tô Ương cũng quay phắt lại, trong ánh mắt nhìn Hình Cửu Tử có thêm sự khiếp sợ, ngay cả hắn ta mà cũng không biết sư huynh đã đạt tới Chân Thánh rồi!
Đôi mắt Hình cửu Tử giật giật, rồi hắn ta cười khổ: “Cậu Tô, ánh mắt rất tinh tường!”
Hình Cửu Tử đúng là đã đạt tới cảnh giới Chân Thánh.
Hắn ta đã che giấu rất kỹ càng.
Thực tế, khí thế hắn ta trấn an Tô Ương trước đó chính là thực lực và cảnh giới chân thật của hắn ta.
Nhưng Hình Cửu Tử nào nghĩ tới thực lực Tô Minh lại vượt xa tường tượng của hắn ta.
Hình Cửu Tử có thể chắc chắn dù mình đã là Chân Thánh sơ kỳ nhưng vẫn không phải là đối thủ của Tô Minh.
Nếu đã thế thì hắn ta cũng không ra tay, càng không bại lộ cảnh giới của mình.
Hình Cửu Tử chưa bao giờ ngờ được Tô Minh vừa liếc mắt một cái là đã nhìn ra ngay.
Đúng là đáng SỢ!
“Nói đi, bao lâu nữa sư phụ của các người mới tới?”, Tô Minh nhàm chán mân mê ly trà trong tay.
“Sắp, nhiều nhất cũng một tiếng nữa!”, Hình Cửu Tử nghĩ rồi đáp.
Sau đó, không hiểu sao trong lòng hắn ta có chút khẩn trương và hưng phấn, miệng đắng lưỡi khô, hắn ta hớp mạnh một ngụm trà.
Giờ phút này.
ở tận cùng thê giới Tiểu Thiên, tại biển lớn mênh mông.
Biển này tên là biển Vô Mệnh.
Đây là biển lớn nhất trong thế giới Tiểu Thiên, diện tích rộng tới mức không ai biết điểm cuối là ở đâu.
Hai chữ Vô Mệnh trong tên biển Vô Mệnh không phải là nói giỡn mà là chân thật.
Theo thống kê không đầy đủ, từ thời viễn cổ, đã từng có ngàn vạn yêu nghiệt, thiên tài, cao thủ của các thế lực lớn trong thế giới Tiểu Thiên thăm dò biển Vô Mệnh nhưng đa số đều quay lạl giữa chừng, còn một số nhò lại cứng đầu, muốn kiên trì đi tới, không đến điểm cuối thì không quay đầu nhưng tất cả đều biến mất một cách quỷ dị, không ai còn sống sót.
Dần dần, biển Vô Mệnh trở thành vùng đất cấm.
Vì thế, biển Vô Mệnh còn được gọi là biển cấm.
Trong mấy chục ngàn năm gần đây, những võ đạo tu giả thăm dò biển Vô Mệnh đã trở nên ít ỏi hiếm hoi.
Nhưng mà…
Lại có vài người biết là biển Vô Mệnh này không đơn giản.
Biển Vô Mệnh không chì là biển mà nó còn có vô sô tiên đảo ngang dọc, lơ lửng bị các trận pháp biến hóa kỳ ảo che lấp.
Những tiên đảo này, có cái nào mà tuổi đời không hơn trăm triệu năm?
Trên mấy tiên đảo này lại có các thế lực lánh đời được truyền thừa từ các thế lực lánh đời thời viễn cổ của thế giới Tiểu Thiên.
Trừ những thế lực lánh đời này, ở nơi sâu nhất của biển Vô Mệnh còn có trận pháp cổ biến hóa khôn lường và Mắt biển bị sương mù che khuất.
Mắt biển có đường kính khoảng trăm mét, luôn tự xoay tròn một cách điên cuồng.
Nó tự xoay tạo thành một xoáy nước khổng lồ, xoáy nước nối liền với đáy biển, sâu thẳm vô tận.
Mắt biển là cổng vào của Võ Tông!
Mắt biển xuống dưới một trăm ngàn mét là một thành trì cổ bị ngâm trong nước biển không biết bao nhiêu năm.
Thành trì này không lớn nhưng mỗi một viên gạch của thành vu thạch, là gạch của thành trì đều được đúc bằng vu thạch, là vu thạch trong truyền thuyết.
Loại đá này nổi tiếng nhờ độ cứng rắn và chất lượng đáng sợ của nó.
Cũng chỉ ngôi thành được tạo bằng vu thạch mới có thể sừng sững không sứt mẻ trong nước biển hàng trăm triệu năm.
Cổng vào thành nối liền với điểm cuối của Mắt biển, để tránh cho việc nước biển tràn vào trong cổng thành, nơi tiếp giáp giữa hai bên còn một Sát Môn.
Sát Môn này trông như một cánh cửa bình thường nhưng trên cửa này có chứa đựng ý chí võ đạo của Võ Thần.
Võ Thần chính là người sáng lập nên Võ Tông.
Đó là một lão quái vật siêu cấp sống mấy chục triệu năm từ thời viễn cổ tới thời thượng cổ, là lão quái vật đáng sợ nổi tiếng đời dời, đè ép cường giả siêu cấp của mấy thời đại.
Một tia ý chí võ đạo của ông không chỉ có thể chặn lại nước biển, không cho chảy vào trong thành trì cổ Võ Tông mà nó cũng như cái đỉnh trấn áp biển Vô Mệnh vô diễn.
Trong vô số năm tháng, biển Vô Mệnh chưa từng xảy ra sóng thần hay động đất dưới đáy biển, trong đó có công lao không thể bỏ qua của ý chí võ đạo của Võ Thần trên Sát Môn này.
Tiến vào trong Sát Môn như là tới thê giới khác.
không thể bỏ qua của ý chí võ đạo của Võ Thần trên Sát Môn này.
Tiến vào trong Sát Môn như là tới thế giới khác.
Một thế giới yên tĩnh, xa xưa, cách biệt với cả thế giới bên ngoài.
Trong thành chỉ còn khoảng một ngàn người sống.
Nhân khẩu ít tới đáng thương.
Nhưng nếu võ đạo tu giả ở thế giới Tiểu Thiên bên ngoài có thể vào đây để nhìn thấy những người này thì chắc sẽ bị dọa tới mức tè ra quần mất.
Bởi vì, dù một ngàn người này ăn mặc quần áo mộc mạc, lạc hậu, thậm chí còn không đẹp đẽ bằng người thường, không một chút cao sang quý giá nhưng một ngàn người này, bất kể là già hay trẻ, nam hay nữ, tất cả đều có thực lực từ Chân Hoàng trở lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...