Cũng thật may lần đụng nhau trên bầu trời đã hoàn thành, vả lại phần lớn sóng năng lượng va chạm đều tiến vào hư không, không thì biển người đông nghịt trên quảng trường Chiến Uyên kia đoán chừng cũng bị tiêu diệt, nếu như vậy cũng sẽ khiến vạn người hộc máu, bị thương nặng nằm rạp xuống.
Mà trong phút chốc sau khi xảy ra va chạm này, cảnh khiến người ta sợ hãi đã xuất hiện, đó là chưởng ấn của đại ma thiên chường sụp đổ nhanh chóng, mặc dù nó vô cùng vô cùng to lớn mênh mông, nhưng đã sụp đổ, mà một quyền quy vu trần ai kia của Tô Minh chỉ là thẩn quang mỏng ba phân mà thôi, vẫn đang tiến về phía trước.
Bước tiến này vừa vặn hiệp lộ tương phùng với thương ảnh của “Thương lạc cửu tuyền”.
“Đinh!”
Âm thanh chói tai.
Giống như cây đinh cắt xoẹt qua thủy tinh, đương nhiên là lớn hơn so với cây đinh cắt xoẹt qua thủy tinh gấp hàng vạn hàng ngàn vạn.
Còn kèm theo ánh sáng gần như muốn đâm rách con mắt của tất cả mọi người.
Sau đó.
“Rắc rắc rắc rắc rắc rắc”.
Thương ảnh khổng lồ hẹp dài không nhìn thấy điểm cuối kia lại vỡ tung tóe từng đạn!
Vỡ rồi.
Cái này thì vỡ thật rồi.
Mà từng quyền ấn quy vu trần ai vẫn không biến mất, nó vỡ vụn, ánh sáng trên quyền ấn lại phai thành bốn phần.
Còn dư lại dáng vẻ ba phần sức mạnh.
Quyền ấn kia hướng về phía Tô Ương.
Đến trước mắt Tô Ương.
Sắc mặt Tô Ương rốt cuộc có chút tái nhợt, còn có phần co quắp lại.
Cũng không để ý những thứ khác.
Hắn ta lớn tiếng quát lên: “Thiên Ma họa!”
Một bức họa lộ ra ma khí vô tận như có như không lập tức xuất hiện.
Giống như một đường bình phong sáng chặn lại một quyền quy vu trần ai của Tô Minh.
Một quyền quy vu trần ai hóa thành hư vô.
“Phù”, Tô Ương lần này thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy cả người cũng ướt mồ hôi.
Tô Ương theo bản năng nhìn về phía Tô Minh.
“Anh trai tốt của tôi, đây chính là thứ mà anh gọi là chỉ điểm cho tôi?”, Tô Minh lên tiếng, thở dài: “Tôi tưởng rằng xa cách nửa năm, anh có thể cho tôi chút ngạc nhiên chứ, không ngờ đấy”.
Tô Minh ngừng một chút, có chút bất đắc dĩ nói: “Anh hơi yếu quá mức rồi, còn yếu hơn so với tưởng tượng của tôi”.
Vừa nói, Tô Minh giơ tay chỉ về phía Hình Cửu Tử và mười lăm mười sáu cường giả cảnh giới Chân Hoàng bên trong đình đài: “Nếu không, anh bảo sư huynh tốt của anh và mấy người đi theo anh cùng lên đi!”
Tô Minh chẹp miệng, thật sự có chút vô vị.
Yếu cũng phải có một mức độ.
Tô Ương yếu như vậy, quả thật là…
“Phụt”.
Tô Ương nào có chịu được nhục nhã như vậy? Chỗ nào lại có thể chấp nhận được được sự mất mặt thế? Cổ họng run lên, một vị ngọt tanh xông đến.
So với một chút vết thương lúc này thì vết thương trong lòng Tô Ương còn lớn hơn.
Ngày trước trong lòng hắn ta đã có bao nhiêu danh tiếng, hết sức kiêu ngạo, cực kỳ cao quý, vô cùng biết cân nhắc, lúc này lại không chấp nhận nổi.
Loại cảm giác từ trên thiên đàng lập tức rớt xuống mười tám tầng địa ngục hoàn toàn đánh hắn ta thiếu chút nữa hôn mê.
Cũng thật may mắn, võ đạo hiện giờ của hắn đã dính một chút mùi vị của ma quỷ, vì vậy mới không trong chớp mắt bị mê muội mất di khống chế.
“Vù vù vù”, Tô ương hít thở từng ngụm lớn, hắn ta gắt gao nhìn chằm chằm Tô Minh, trong ánh mắt chỉ còn lại sự kiêng kỵ và ác độc không có cách nào hình dung.
Mà lúc này toàn bộ trên quảng trường Chiến Uyên, bầu không khí đó căn bản không có ngôn ngữ nào hình dung được.
Cho dù là Tô Chấn Trầm, Tùy Thanh Liên vô cùng vô cùng tin con trai mình cũng chắc chắn Tô Minh sẽ chết trong tay Tô ương, huống chi những người khác?
Lúc này, cảnh tượng chấn động dường như muốn nổ con mắt xuất hiện chân thực trước mắt, ai mà có thể tiếp nhận được?
“Cẩn Nhi, nhéo cho ta, dùng sức nhéo”, Tùy Thanh Liên ngây ngô, cảm xúc bị chấn động quá lớn, cho tới lúc này căn bản không phải kích động, mà là một loại cảm giác sắp bất tỉnh, sắp phát điên.
“Dì ơi, là là thật, là thật!”, Nam Cung cẩn nói, nước mắt chảy cuồn cuộn xuống kích động như sắp phát điên, hận không thể nhảy cẫng lên.
“Anh ấy hình như đã giấu rất nhiều thực lực”, Quan Khuynh Thành có chút buồn bực, vốn là còn muốn nhìn xem thực lực cực hạn của Tô Minh rốt cuộc ở nơi nào, còn có chút kỳ vọng, không ngờ.
Tô ương gì kia hoàn toàn không khảo sát ra thực lực của Tô Minh.
Tô Minh cũng không dùng đến một trăm phần trầm thực lực.
Tô ương gì kia thật là phế vật.
“Giết hắn!”, ngay lúc này, đột nhiên Tô ương nâng tay, chỉ về hướng Tô Minh gầm lên phẫn nộ.
Hắn ta đang ra lệnh năm sáu người Dương Bát Hoang đang ngăn cản ở bên cạnh đám người Tô Chấn Trầm, cùng với mười lăm mười sáu người Tô Cửu Hiển dưới đình đài.
Thực lực không đủ, phải tập hợp lại đánh.
“Ông đây không tin!”, con ngươi Tô Ương đỏ bừng bừng, mong đợi nửa năm, lòng kiêu ngạo cao đến tận cuối trời đều đã tan nát, hắn ta thật sự đã bùng nổ.
Cũng may sư huynh Hình cửu Tử chớp mắt đã đến bên cạnh.
“Sư đệ, tỉnh táo, vẫn chưa thua”, Hình cửu Tử chăm chú nói: “Thực lực của hắn cũng chỉ mạnh hơn chút mà thôi, nếu không cậu cũng đã chết rồi, chỉ là nếu mạnh hơn một chút thôi thì bị hai mươi ba mươi cảnh giới Chân Hoàng bao vây công kích, đánh không tốt thì chết ngay.
Cho dù không chết, đợi một lát vết thương cậu ổn rồi, sư huynh và cậu cùng ra tay, tên tiểu tử đó dưới sự tiêu trừ của hai mươi ba mươi cảnh giới Chân Hoàng chúng ta nhất định sẽ bị thương, tiêu hao thời gian dài như vậy, hắn sẽ chết trong tay của hai huynh đệ chúng ta.
Cho dù bức đến cực điểm, nếu hai người chúng ta không phải đối thủ của hắn, sư huynh xé rách bùa hộ mệnh, để sư tôn hạ xuống là được”.
Dưới sự an CũùUỂttUửiỂApAảm xúc và cõi
Dưới sự an ủi của Hình Cửu Tử, cảm xúc và cõi lòng sụp đổ của Tô Ương đã khá hơn một chút.
Tô Ương gắt gao siết thành nắm đấm: “Đúng, hắn phải chết!”
Tiếp đó, tâm thần Tô Ương động một cái, loại đan dược chữa vết thương xuất hiện trong tay, hắn ta điên cuồng bỏ vào trong miệng.
Mà lúc này đám người Dương Bát Hoang và Tô Cửu Hiển sắc mặt lại trầm trọng, nhìn kỹ thì là chút sợ hãi và giãy giụa.
Nhưng cuối cùng hai mươi ba mươi cường giả cảnh giới Chân Hoàng đều đi về phía Tô Minh.
Bao vây Tô Minh.
Bọn họ sợ không?!!!
Dĩ nhiên sợ.
Ngay cả chủ nhân Tô Ương là cường giả cảnh giới bán bộ Chân Thánh này cũng bị Tô Minh nghiền ép đánh bại, thực lực của Tô Minh thật sự quá mạnh, loại thực lực này căn bản không phải là người, sự tồn tại của cảnh giới Chân Hoàng sơ kỳ, hậu kỳ, trung kỳ bọn họ sao có thể là đối thủ của Tô Minh?
Nếu như có thể, bọn họ muốn trốn.
Đáng tiếc, bọn họ không thể trốn, bởi vị bọn họ cũng uống đan dược của Tô Ương.
Loại đan dược đó có thể khống chế sinh mạng của bọn họ.
trung kỳ bọn họ sao có thể là đối thủ của Tô Minh?
Nếu như có thể, bọn họ muốn trốn.
Đáng tiếc, bọn họ không thể trốn, bởi vị bọn họ cũng uống đan dược của Tô Ương.
Loại đan dược đó có thể khống chế sinh mạng của bọn họ.
Trốn, hẳn phải chết, đó là suy nghĩ của Tô Ương.
Mà nếu chiến, hai mươi ba mươi người liên hợp, chiếm ưu thê cực lớn về số lượng có thể dẫn đến biến đổi về chất, có thể có một cơ hội sông.
“Vô vị”, Tô Minh bị bao vây, thật sự hết nói nổi, nếu như hai cảnh giới bán bộ Chân Thánh Tô Ương và Hình Cửu Tử này cũng bao vây mình, cùng ra tay, có lẽ anh còn phải tiêu hao nhiều hơn một chút thực lực, hoặc là còn có một chút xíu hứng thú.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...