“Thối lắm!”, sắc mặt Tô
Chấn Trầm lập tức đỏ lên, ông ấy hung hăng vồ bàn nói: “Tên súc sinh Tò ương kia, cho dù là Tô Chấn Trầm tôi hay là nhà họ Tô, chúng ta đã bao giờ làm chuyện gì có lỗi với hắn ta đâu? Thậm chí, từ đầu đến cuối tôi đều dạy dỗ hắn ta với tư cách là người nối nghiệp nhà họ Tò, kết quả thì thế nào? Việc đầu tiên hắn ta làm chính là đến tầng trái đất giết Tô Minh, giết chết con ruột của Tô Chấn Trầm tôi đây! Nếu như ông đây có làm chuyện gì có lỗi với Tô Ương, hắn ta trả thù tòi như thế thì tôi cũng có thế hiếu được, nhưng có sao? Có một chút nào sao? Hả?”
Đại sảnh lại yên tĩnh.
Mấy vị trưởng lão nhìn nhau, ông nhìn tôi, tôi nhìn ông qua lại.
Thật lâu sau, vẫn là Tô cửu Hiển mở miệng, ông ta muốn nói lại thôi.
“Còn muốn nói cái gì, nói”, Tô Chấn Trầm nhìn chằm chằm Tô Cửu Hiển quát lớn.
“Gia chủ, chúng ta buộc phải chấp nhận thực tế và đưa ra sự lựa chọn, ông nói đúng, là Tô Ương lòng lang dạ sói.
Nhưng vấn đề bây giờ không phải là sai hay đúng.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, nhà họ Tô sẽ hoàn toàn bị diệt vong”, thanh âm của Tô Cửu Hiển lờn hơn vài phần:
“Gia chủ, ông đành lòng nhìn truyền thừa mấy chục nghìn năm của nhà họ Tò bị huỷ hoại trong tay ông sao?”
Tô Chấn Trầm im lặng không nói một lời.
Trong mắt ông ấy là phẫn nộ, là hoảng sợ, là hối hận, là oán hận, cuối cùng chỉ còn lại sự chua xót và cô đơn.
Tô Chấn Trầm nhìn về phía Tò Cửu Hiển: “Đại trưởng lão, vậy ông nói xem, bây giờ nên làm như thế nào? Nói ý kiến của ông xem”.
“Gia chủ, ông ra mặt hoà
hoãn với Tô ương, nói xin lỗi hắn ta”, Tò Cửu Hiển chậm rãi nói: “Thậm chí, nếu gia chủ có thể thuyết phục Tô ương trở về thì tốt, Tô ương tuổi còn nhỏ mà đã có thể đánh bại Thái thượng trưởng lão, hắn ta tuyệt đối là yêu nghiệt vò địch trên đời, hoàn toàn có đủ khả năng dẫn dắt nhà họ Tô chúng ta đi đến thời kỳ huy hoàng!”
Giọng nói của Tô cửu Hiển còn pha chút cuồng nhiệt.
Sắc mặt Tô Chấn Trầm trở nên nặng nề, ông ấy lẳng lặng nhìn Tô cửu Hiển, đáy lòng tràn ngập bi thương.
Đại trưởng lão đây là muốn làm phản!
Ha ha
Trên thực tế, năm đó, Tô Cửu Hiến cũng có tư cách cạnh tranh chức vị gia chủ, nhưng cuối cùng lại bị ông ấy đánh bại, quả nhiên, đã qua nhiều năm như vậy rồi, Tô cửu Hiển vẫn luôn không cam lòng.
Thời điểm bình thường, nhà họ Tô dưới sự dẫn dắt của Tô Chấn Trầm phát triển không ngừng, uy tín của Tò Chấn Trầm cũng rất cao, rất được lòng người, cho nên đại trưởng lão Tô Cửu Hiển vẫn luôn cẩn trọng,
chưa bao giờ thể hiện ra chút không hài lòng nào.
“Nếu không phải lần này tên súc sinh Tô Ương kia bỗng dưng nổi dậy, không biết Tô cửu Hiển còn phải che giấu đến khi nào”, Tô Chấn Trầm thầm nghĩ.
Tò Chấn Trầm cố gắng kiềm chế sát ý của bản thân.
“Đại trưởng lão, ý của ông là thực lực là trên hết? Bởi vì bây giờ thực lực của Tô Ương cường đại nên có thể nhắm mắt cho qua chuyện hắn ta lòng lang dạ sói, đáng chết trăm nghìn lần? Đại trưởng lão, ông đã từng cân nhắc đến con trai Tô Minh đáng
thương của tôi chưa?, thanh âm của Tô Chấn Trầm tràn ngập khó hiếu.
“Gia chủ, làm chuyện lớn thì không cần vướng bận chuyện nhỏ, tuy rằng Tô Minh là con trai ruột của ông, nhưng cậu ta không có khả năng so sánh được với Tô Ương, kém Tô Ương cả vạn dặm.
Nếu như thật sự có thể đối lấy sự huy hoàng của nhà họ Tô, chỉ hy sinh một mình Tò Minh thì có làm sao?”, giọng nói của Tô Cửu Hiển càng thêm điên cuồng.
Dường như là bộc lộ toàn bộ tâm tư của ông ta hướng về Tò Ương.
“Thối lắm!”, không đợi Tô Chấn Trầm mở miệng, bên ngoài đại sảnh, một người phụ nữ bước vào, người đó có khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, nhưng nhìn kỹ vẫn có nếp nhăn nơi khóe mắt, sắc mặt bà tràn đầy giận dữ, khuôn mặt xinh đẹp đầy sát khí, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tô cửu Hiến, không nhịn được mà bùng nổ: “Tô cửu Hiển, hy sinh con trai Tò Minh của tòi? Sao không phải là hy sinh cả nhà của ông? Không phải là ông cũng có vợ, có con trai và cháu trai nữa sao? Tô Cửu Hiển, nếu ông sợ hãi Tô Ương, muốn nịnh bợ Tô Ương vậy thì ông lập tức cút khỏi nhà họ Tô đi, nhà họ Tò không cần
ông, con mẹ nó đừng có ở đây giả vờ giả vịt! Không biết chừng ông và Tô ương đã có giao dịch bí mật gì đó với nhau! Để tôi đoán xem, có phải Tò ương bảo ông đến đây nói nhăng nói cuội, mưu đồ chia rẽ nội bộ nhà họ Tô đúng không? Sau khi sự việc thành công, hắn ta hứa hẹn sẽ nâng đỡ ông lên vị trí gia chủ nhà họ Tô? Tô cửu Hiển, ông tự cho rằng ông là người thông minh, nhưng cũng đừng coi tất cả mọi người đều là đồ ngốc!”
Người đến là ai?
Tuỳ Thanh Liên.
Vợ của Tò Chấn Trầm, và
cũng là mẹ của Tô Minh.
Mặc dù cái tên Tuỳ Thanh Liên này nghe rất êm tai, dáng vẻ cũng xinh đẹp nhưng tất cả người nhà họ Tò, thậm chí là cả Chiến Uyên, ai mà không biết tính cách của Tuỳ Thanh Liên cực kỳ bá đạo, cường thế, Tò Chấn Trầm cũng là người bị vợ quản nghiêm.
Dù sao thì giữ chức vị gia chủ nhà họ Tò, địa vị cũng rất cao, bình thường mà nói, ba vợ bốn nàng hầu cũng không quá, nhưng người phụ nữ của Tô Chấn Trầm từ đầu đến cuối chỉ có một mình Tuỳ Thanh Liên.
Nói vậy có thể tưởng tượng ra được.
Tò Cửu Hiển bị Tuỳ Thanh Liên quát mắng sắc mặt lập tức đỏ bừng, ông ta câm miệng không nói nên lời, thậm chí đáy lòng ông ta còn phát run, bản thân có chút kinh hãi, bởi vì Tuỳ Thanh Liên đã đoán đúng vài điểm, giống như là bà tận mắt chứng kiến ông ta và Tô Ương thực hiện giao dịch bí mật.
“Tô Chấn Trầm, lão già cặn bã này đang lòi kéo lòng người, còn muốn hy sinh con trai của ông, vậy mà ông còn ở đó xem diễn? Bà đây cảnh cáo ông, nếu như ông không giết chết Tò cửu
Hiến, từ hôm nay trở đi, ông đừng hòng trèo lên giường của bà đây nữa! cả đời này của bà đây chỉ có một người con trai đáng thưong là Tò Minh, còn bị người bố nhẫn tâm là ông ném đến tầng trái đất, nếu như con trai xảy ra chuyện gì, bà đây cũng không muốn sống nữa, Tò Chấn Trầm ông cũng đừng sống nữa, tất cả đều không thể sống!”, Tuỳ Thanh Liên quát lớn, âm thanh rất to, mang theo lửa giận nồng đậm cùng chân khí, võ đạo của Tuỳ Thanh Liên cũng không kém chút nào, bà đã đạt đến cảnh giới Chân Hoàng, tuy rằng chỉ là Chân Hoàng so kỳ, cũng không quá vững chắc, nhưng ở Chiến Uyên, chỉ cần đạt
đến cảnh giới Chân Hoàng thì đã được coi là một nhân vật có tiếng.
Trong đại sảnh, sắc mặt Tô Cửu Hiển vô cùng khó coi, cả người run rấy, dường như là muốn ra tay.
Nhưng hơi thở của Tò Chấn Trầm đã tập trung vào người ông ta.
Tô Cửu Hiển biết, nếu như ông ta thực sự dám động vào Tuỳ Thanh Liên, thậm chí dám oán giận lại bà một câu, Tò Chấn Trầm sẽ ra tay, tất cả mọi người đều biết, Tô Chấn Trầm vô cùng cưng chiều người vợ này.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...