Đỉnh Cấp Tông Sư FULL


“Bé Quan, cháu chắc chứ?”, lúc này Vũ Bất Bại vô cùng kích động, dù sao, một khi Vân Thanh Thanh thực sự khỏi bệnh, Võ Tòng có thể nói là phất lên như diều gặp gió, bởi vì trong người Vân Thanh Thanh có Cổ Đế Huyết, có thể bất tử, với tư cách là hậu duệ của Võ Tông, Vân Thanh Thanh chắc chắn là tài năng võ đạo sô’ một không phải bàn cãi trong lịch sử Võ Tông.

Vũ Bất Bại tự tin rằng chỉ cần Vân Thanh Thanh bất tử, nhiều nhất là một nghìn năm, Võ Tòng sẽ có thể khôi phục lại vinh quang thời cổ đại dưới sự dẫn dắt của Vân Thanh Thanh.

Lúc này, Vân Thượng Phong cùng Vân Thụy cũng nhìn về phía Quan Khuynh Thành với vẻ kích động, muốn nhận được một câu trả lời chắc chắn nhất từ Quan Khuynh Thành.

“Dù sao, tôi cũng chưa vào đó nên không thể chắc chắn 100%, nhưng cũng có thể chắc đến 90% là cô Vân có thể khỏi bệnh”, Quan Khuynh Thành trầm mặc một chút rồi nói: “Rốt cuộc có thế trị khỏi hay không, đợi chút, muốn biết kết quả chính
xác thì phải chờ cậu Tô và cô Vân xuất hiện rồi”.

Quả nhiên.

Quan Khuynh Thành vừa dứt lời.

Tấm màn đã được kéo ra!!!
Đập vào mắt chính là Tô Minh cùng Vân Thanh Thanh.

Sắc mặt của Vân Thanh Thanh lúc này hồng nhuận, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy sự cảm kích.

Còn Tô Minh thoạt nhìn có chút mệt mỏi bởi tiêu hao một
chút sức lực, nhưng chỉ cần một tiếng rưỡi là có thể hồi phục.


“Huyết mạch Cổ Đế Huyết đã được áp chế rồi!”, Quan Khuynh Thành nhìn chằm chằm Vân Thanh Thanh, sau đó lớn tiếng nói.

Quan Khuynh Thành có chút mất bình tĩnh.

Tuy rằng đã sớm đoán ra.

Nhưng có thể tận mắt chứng kiến, vẫn vô cùng chấn động.

“Bố, Tiểu Thụy, đế mọi người lo lắng rồi”, Vân Thanh Thanh
nhìn về phía Vân Thượng Phong và Vân Thụy với ánh mắt áy náy, rồi nhìn Vũ Bất Bại cùng Quan Khuynh Thành với vẻ cảm kích: “Vũ trưởng lão, cô Quan, cảm ơn mọi người”.

“Tốt, tốt, tốt lắm, hahahaha”, Vũ Bất Bại bật cười ha hả.

Còn Vân Thượng Phong và Vân Thụy liền trực tiếp trơ ra như đá vì kích động quá mức.

Còn Quan Khuynh Thành, dời mắt nhìn về phía Tô Minh: “Anh thật sự làm được fôi, huyết mạch của anh”.

Quan Khuynh Thành gần
như chắc chắn rằng Tô Minh đã dùng huyết mạch của mình để áp chế CỔ Đế Huyết.

Điều này thật sự quá dọa người.

Hơn nữa, cô cấn thận tính toán thời gian, tổng cộng thời gian từ lúc Tô Minh đi vào tấm màn cho đến bây giờ ước chừng chỉ có một nén nhang mà thôi.

Trong khoảng thời gian một nén nhang, Tô Minh dùng huyết mạch của chính mình để trấn áp huyết mạch của Cổ Đế Huyết quả thực cũng giống như nằm
mơ.

Thời gian một nén nhang quá ngắn, điều này có thể thấy rõ huyết mạch của Tò Minh chẳng những có thể áp chế Cổ Đế Huyết, mà còn mạnh hơn Cổ Đế Huyết rất nhiều, cho nên có thể dễ dàng thực hiện trong một thời gian ngắn.

Nó mạnh hơn rất nhiều so với huyết mạch của Cổ Đế Huyết, làm sao có thể?!!!
Dưới tấm mạng che mặt, Quan Khuynh Thành nhìn chằm chằm Tô Minh, đôi mắt xinh đẹp vẫn không nhúc nhích.

Thật sự quá mức chấn động.

“Anh Tô, đây là tinh huyết của cự thú thời tiền sử”, Vân Thanh Thanh đi về phía của Tô Minh, khi tới trước mặt anh, cò trực tiếp cúi người chín mươi độ, cung kính đưa ra một cái bình màu đen đục.


“Cảm ơn”, Tô Minh dĩ nhiên không thèm khách khí.

“Tất cả tài nguyên võ đạo của nhà họ Vân chúng tôi, cũng sẽ thuộc về cậu”, Vân Thượng Phong còn chưa nói xong, đã bị Tô Minh cắt ngang: “Những thứ đó đều không cần thiết, tinh huyết của cự thú thời tiền sử này là đủ rồi”.

Nhà họ Vân nói cho cùng cũng chỉ là một thế lực ở Thiên Đường Ngục.

Thiên Đường ngục còn chưa phải là tầng Võ cao, nhà họ Vân có tích cóp nhiều hơn nữa, đối với Tò Minh mà nói, cũng không đáng kể.

Dù sao, bây giờ anh đã giàu có đến mức khó tin.

Cướp đoạt của đám người Hách Liên Giảo, Liệt Nhật Hoàng, Phó Tử Lập, Từ Thất Yếm cùng với toàn bộ gia sản của hàng chục cường giả tầng Võ cao nhất của thế giới Tiểu Thiên.

Tài nguyên võ đạo thu thập được cũng là một con số khổng lồ.

Chỉ vì tham lam một con kiến mà mất hết hình tượng, thì thật không đáng, huống hồ, nếu mình thật sự đào khoét sạch nhà họ Vân, sự biết ơn của Vân Thanh Thanh đối với mình có thể biến mất một cách triệt đế?
Không cần tài nguyên cỏn con này của nhà họ Vân thì sự cảm kích của Vân Thanh Thanh còn lớn hơn nữa, bởi vì đây chính là ân cứu mạng.

Một người truyền nhân Võ Tông, mang trong mình Cổ Đê’
Huyết, khó gặp được người có ơn cứu mạng, điều này có giá trị hơn nhiều so với chút tài nguyên võ đạo cỏn con của nhà họ Vân, Tò Minh đánh giá cao điểm này.

“Thật sự cảm ơn cậu”, Vân Thượng Phong khom lưng nói, ở trong lòng ông ta, hình tượng của Tô Minh ngay lập tức cao cả như bầu trời.

Nếu không phải Tô Minh ngăn cản, ông ta hận không thể quỳ xuống để cảm tạ Tô Minh.

Cách đó không xa, Giang Tiên xấu hố, chấn động, ao ước, ghen tị đến mức không biết tìm cái lỗ nào để chui vào.


Hắn cảm thấy mình chính như là một thằng hề.

“Cô Quan, đánh cuộc của chúng ta, có thể chắc chắn chứ?”, Tò Minh nhìn về phía Quan Khuynh Thành, nở một nụ cười nghiền ngẫm.

“Dĩ nhiên là chắc chắn, Quan khuynh Thành tôi nói lời giữ lời, từ giờ khắc này, anh chính là người đàn ông của Quan Khuynh Thành, trọn đời trọn kiếp”, giọng nói của Quan Khuynh Thành có chút kiêu ngạo cùng lạnh lùng nhưng cũng rất nghiêm túc.

“Chuyện này”, Vũ Bất Bại sốt
ruột, muốn nói cái gì đó, nhưng lại bị Quan Khuynh Thành nhỏ giọng cầu xin: “ông, cháu xin ông đừng ngăn cản”.

“Bé Quan, thân phận của cháu”, Vũ Bất Bại thật sự hết nói nổi, ông ta là đang muốn cứu Tò Minh có được hay không???
Thân phận của Quan Khuynh Thành quá kinh khủng.

Chuyện hôn nhân đại sự của Quan Khuynh Thành, căn bản không phải một mình Quan Khuynh Thành có thế quyết định được?
Bây giờ, Quan Khuynh
Thành và Tò Minh chỉ vì một lần đánh cược, liền tùy tiện quyết định chuyện cả đời, quả thực quá điên rồ, ngộ nhỡ bị bố mẹ Quan Khuynh Thành, người trong gia tộc biết được, yêu nghiệt tuyệt thế vô song Tô Minh liền tiêu đời rồi.

“Tạm thời không có ai biết thân phận của cháu, chuyện của cháu và anh ấy cũng sẽ không công khai”, Quan Khuynh Thành thấp giọng nói: “Còn tương lai, ông, trước đây không phải ông rất coi trọng anh ấy hay sao? Ngộ nhỡ, anh ấy thực sự chống lại được, thật sự đạt tới tầng đó để quang minh chính đại cưới cháu thì sao?”
“Không bao giờ có hai từ ngộ nhỡ’, khóe miệng Vũ Bất Bại co quắp: “Có chống lại được cũng vô dụng thôi! Cháu không biết lai lịch của mình là gì sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui