Trên thực tế, đến bây giờ Tô Minh đều bị phớt lờ, dường như bị cho vào quên lãng.
Tò Minh thật sự có cảm giác ảo diệu khó diễn tả.
Mèo mù vớ cá rán?
Nếu như những bệnh khác mà Quan Khuynh Thành không chữa được thì chắc chắn mình cũng không có hy vọng chữa được.
Vì dù sao thì y thuật của mình còn lâu mới bằng cô ta.
Nhưng nếu trấn áp được Cổ Đế Huyết mà chữa được bệnh cho Vân Thanh Thanh thì hình như Tò Minh có thể làm được.
Bởi vì anh có kho tàng huyết mạch.
Tô Minh không dám chắc là huyết mạch của mình mạnh đến mức nào nhưng chắc là vò địch.
CỔ Đế Huyết quái quỷ gì đó chắc gặp phải kho tàng huyết mạch thì cũng là gì chăng?
Nói một cách khác, Tô Minh có thể chắc chắn một điều, chỉ cần lấy ra vài giọt máu tươi của mình là có thể chữa được khỏi bệnh cho Vân Thanh Thanh.
Đúng là đơn giản đến mức khiến người khác cười không được mà khóc không xong.
“Cậu chủ Tô! Chuyện này không đùa được đâu”, Vũ Bất Bại lên tiếng, thở dài một cái rồi chau mày lại.
Lúc này, vì không cứu được Vân Thanh Thanh nên Vân Thượng Phong, Vân Thụy và đám người nhà họ Vân đều đau lòng khôn xiết, vậy mà Tô Minh đùa như vậy thì đúng là không nên.
“Đừng để tôi coi thuờng anh! Đánh cược không phải dựa vào mấy câu nói bừa là thắng được đâu”, Quan Khuynh Thành cũng nhìn Tô Minh, dưới khăn
che là khuôn mặt đầy vẻ ghét bỏ.
Tô Minh nhìn về phía Vân Thượng Phong đang suy sụp tinh thần, nói: “Gia chủ Vân! Nếu như cứu được cô Vân thì nhà họ Vân sẽ dâng lên một giọt tinh huyết chứ?”
Vân Thượng Phong ngây người ra, khí tức không ngừng run rẩy, suýt nữa muốn ra tay.
Thanh Thanh sắp chết rồi mà thằng nhóc này vẫn có ý đồ muốn lấy một giọt tinh huyết của thần thú? Đúng không phải là người!
Vân Thượng Phong nhìn gắt gao vào Tô Minh, nếu không phải biết Tò Minh có thực lực ghê người thì ông ta đã ra tay rồi.
Vân Thụy đứng cách đó không xa cũng run rấy.
“Có phải không thì nói một câu đi!”, Tô Minh thản nhiên nói.
“Đúng vậy! Nếu cậu chủ Tô thật sự chữa được khỏi cho Thanh Thanh, đừng nói là tinh huyết của thần thú mà muốn tất cả tài nguyên võ đạo của nhà họ Vân cũng được.
Kế cả tất cả người nhà họ Vân từ nay về sau đi theo làm tay sai cho cậu cũng
được”, Vân Thượng Phong cắn răng nói.
Trong đôi mắt già nua đều là tia máu: “Mời cậu chủ Tô ra tay chữa bệnh cho Thanh Thanh”.
Ông ta cũng vò cùng sốt sắng.
Quan thần y đã nói vậy rồi mà cậu vẫn ở đây khoác lác sao?
Được! Mặc cho cậu khoác lác, rồi cũng không có kết cục tốt đẹp đâu.
Vân Thượng Phong không dám ra tay với Tò Minh, chỉ sợ ra tay thì nhà họ Vân sẽ hóa thành
hư vò, bởi vì thực lực của Tò Minh vò cùng mạnh.
Cuối cùng ông ta cũng cố kìm nén lửa giận trong lòng và gượng nói.
Chẳng phải cậu nói khoác là có thể chữa bệnh sao?
Vậy thì chúng tôi sẽ để cậu chữa, xem cậu có thể làm được gì?
“Được! Tôi cần phải đến sát bên giường.
Hơn nữa, không được ai đến quấy fây, được không?”, Tô Minh lại nói.
“Được!”, Vân Thượng Phong
do dự một lát, sau đó vẫn gật đầu đồng ý.
“Gia chủ Vân!”, Quan Khuynh Thành thật sự muốn mắng người.
Cò ta dám chắc Tò Minh giả thần giả quỷ ở đây, đúng là đáng ghét.
“Cô Quan đừng đi vội, ở đây đợi tôi chữa khỏi cho cô Vân đã.
Dù sao thì chúng ta cũng có đánh cược trước đó rồi”, Quan Khuynh Thành vẫn chưa nói xong thì Tô Minh đã ngắt lời: “Cô Quan đừng quên mình đã nói gì đ ấy nhé”.
“Tôi sẽ không đi đâu!”, khuôn mặt của Quan Khuynh
Thành dưới tấm khăn che đã tức đến nỗi đỏ ửng.
Cô ta rất ít khi kích động.
Nhưng hôm nay thật sự bị Tô Minh làm cho tức chết.
“Haizl”, Vũ Bất Bại thở dài.
ông ta vốn có cảm tình với Tô Minh.
Dù sao thì thiên phú võ đạo của anh đúng là khủng khiếp, hàng triệu năm mới thấy.
Ngay cả ông ta là đại trưởng lão của Võ Tòng mà cũng muốn chủ động kết bạn, thậm chí còn phá lệ mời Tò Minh đến Võ Tông tham quan.
Nào ngờ…
Dường như cũng chỉ là kẻ xốc nối và không có đầu óc.
Vũ Bất Bại không tin là có
người có thể chữa khỏi bệnh cho Vân Thanh Thanh.
Có lẽ, chỉ khi hiếu được Đế huyết và CỔ Đế Huyết thuộc đẳng cấp như nào thì mới biết, chữa khỏi cho Vân Thanh Thanh là một điều khó khăn đến mức nào.
Tò Minh có yêu nghiệt đến đâu, võ đạo có mạnh đến mức nào thì cũng không thể…
“Õng Vũ! Đợi khi hắn chữa không khỏi thì ông đừng mời hắn đến Võ Tông nữa.
Một kẻ không biết điều và chỉ biết khoác lác mà đến Võ Tông tham quan thì chỉ làm ô uế Võ Tông
thôi”, Quan Khuynh Thành tức đến nỗi toàn thân run rẩy.
Cô ta nghiêm túc nói với Vũ Bất Bại ở bên cạnh.
“Để tính sau đi!”, Vũ Bất Bại do dự, cười khổ, nói.
ông ta thật sự rất muốn mắng Tô Minh.
Đang yên đang lành, tự dưng nhúng tay vào chuyện của y đạo làm gì? Cứ đi trên con đường võ đạo rồi trở thành cường giả vạn thế vô song không hơn sao? Giờ đây lại đi chọc giận Quan Khuynh Thành, như vậy cũng không có lợi cho con đường phát triển võ đạo của Tô Minh sau này.
Dù sao thì thân phận của
Quan Khuynh Thành cũng không hề đơn giản!
Lai lịch vô cùng khủng khiếp!
Lúc này, Tô Minh đi về phía giường rồi đi vào bên trong.
Bên ngoài cũng không nhìn rõ bên trong.
Bên trong có một chiếc giường sạch sẽ và cổ xưa; một cô gái áo trắng đang yên tĩnh nằm trên đó.
Sắc mặt cô gái tái nhợt, một phần vì da cô trắng sẵn rồi, một phần có lẽ vì hòn mê nhiều ngày nên cơ thế suy nhược.
Cô gái nhắm mắt, yên tĩnh nằm ngủ nhưng nếu nhìn kỹ thì dường như nhìn ra vẻ gì đó đau khổ.
Cô gái nằm bất động trên giường, khí tức yếu ớt.
Nếu không cảm nhận kỹ thì sẽ không thấy được hiện giờ cò gái chỉ còn lại nửa hơi thở.
“Trông cũng xinh đẹp, hơn nữa thực lực này…”, Tô Minh lấm bấm nói, trong ánh mât đều là vẻ chấn động.
Hình như thoạt nhìn thì Vân Thanh Thanh chỉ ở cảnh giới bán bộ chân hoàng.
Mới 19 tuổi đã ở cảnh giới bán bộ chân hoàng đã là yêu nghiệt tuyệt thế rồi.
Nhưng nếu như cảm nhận kỹ thì Tô Minh có thể chắc chắn một điều, cảnh giới thật sự của cô gái này phải là cảnh giới chân hoàng đỉnh phong kỳ.
Đúng là vô địch!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...