“ông!”, sắc mặt Kỷ Thái Hạc biến đổi.
Bà ta hơi sợ Hách Liên Giảo, bởi vì, trước đây không lâu, bà ta từng bị Hách Liên Giảo dạy dỗ.
Bà ta không muốn người khác nhắc đến chuyện mình bị Hách Liên Giảo dạy dồ nhất.
Thế nhưng Từ Thất Yếm lại cố ý nhắc lại, đáng giận!
Kỷ Thái Hạc hung hăng nhìn Từ Thất Yếm: “Vậy thì cũng mạnh hơn đứa trẻ được đặt tên Tò ương đó nhà ông”.
Từ Thất Yếm trừng mắt, sắc mặt rất khó coi.
ông ta ngạc nhiên, sao Kỷ Thái Hạc biết được?
“Ha ha, nếu không muốn người ta biết thì đừng làm.
Từ Thất Yếm, ông đúng là giỏi, dù sao tầng Thất Yếm của ông cũng là tầng Võ cao đỉnh cấp, cũng có thể xếp trong top 15 các tầng Võ cao của thế giới Tiểu Thiên.
Kết quả vậy mà ông lại nhận Tò Ương kia làm chủ nhân, ha ha ha ha cười chết mất, Tô Ương kia cũng chỉ là thằng nhãi nhà họ Tô của Chiến Uyên thôi, Chiến Uyên tối đa cũng chỉ có thế xếp top 30 của tầng Võ cao thôi, mà nhà họ Tò còn
không phải thế lực mạnh nhất của Chiến Uyên nữa, huống chi Tô ương kia còn không phải gia chủ nhà họ Tô, chỉ là con trai của gia chủ, thậm chí còn là con trai của một tên bị Hạ Liễu chém chết!”, Kỷ Thái Hạc càng thêm châm chọc.
Bà ta không dè gì mà trào phúng.
Khi Kỷ Thái Hạc không ngừng trào phúng, bốn năm thế lực cường giả tầng Võ cao khác đều nhìn về phía Từ Thất Yếm.
Là kinh ngạc và không hiếu.
Từ Thất Yếm bị điên rồi sao?
Tự hạ thấp mình?
Nhận con trai của gia chủ nhà họ Tô Chiến Uyên làm chủ nhân?
Từ Thất Yếm không lên tiếng, sắc mặt âm trầm, nhưng ở sâu trong ánh mắt lại là một chút trào phúng lạnh lẽo, âm thầm tự nói ở đáy lòng: “Kỷ Thái Hạc, mấy người như bà làm sao biết được sự kinh khủng của thiếu chủ Tô Ương chứ? Thiếu chủ Tô Ương chỉ là không muốn thòi, nếu không cũng có thể lấy được vị trí thứ nhất trong bảng xếp hạng Đỉnh Phong đấy?”
Nghĩ đến thiếu chủ Tò Ương,
trái tim Từ Thất Yếm cũng phải run lẩy bẩy.
Chỉ cần nghĩ đến thiếu chủ Tô ương thôi mà đã phái sợ hãi rồi.
“Tại sao không nói gì? BỊ nói trúng tim đen rồi chứ gì?”, Kỷ Thái Hạc tiếp tục nói, giọng nói lớn hơn rất nhiều.
Mà đúng lúc này.
“Chiến Uyên? Nhà họ Tô? Tô ương? Có thể nói cụ thế một chút với tôi không?”, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt đám người Từ Thất Yếm như ma quỷ, Tô Minh nhìn về
phía Từ Thất Yếm, nghiêm túc hỏi.
Tô ương?
Là anh trai tốt ngày đó suýt nữa bị mình giết chết trên Thủ Hộ Sơn ở Thượng giới trái đất, cuối cùng đã được người thần bí cứu đi?
Nhổ cỏ phải nhố tận gốc.
Tô Minh vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
vẫn muốn diệt trừ Tô Ương hoàn toàn.
Chỉ là mãi mà vẫn không
tìm được tin tức về Tô Ương, không nghĩ tới lại nghe được ở chỗ này.
“Cậu cậu”, cả người Từ Thất Yếm chấn động, ánh mắt điên cuồng phóng to, ông ta sợ ngây người, Tô Minh?
Làm sao có thế?
Trước mắt là người? Hay là quỷ?
Không chỉ có Từ Thất Yếm, ngay cả đám người Kỷ Thái Hạc cũng cảm thấy đầu óc nổ vang ‘âm ầm.
Ai cũng muốn điên rồi.
Máu tươi cũng phái đóng băng.
Vừa sợ hãi, vừa kinh ngạc.
Ai nấy đều nhìn chằm chằm vào Tò Minh không nháy mắt.
Không chỉ có mồi đám người Từ Thất Yếm, khi Tô Minh xuất hiện, anh cũng không thêm che giấu khí tức.
Cho nên rất nhiều cường giả ở trong thực không Thiên Đường Ngục đều cảm nhận được khí tức của Tò Minh.
“Vù!”, Hách Liên Giảo giơ tay lên tung ra một trảo, bẻ vụn
toàn bộ hư không gần Thiên Đường Ngục.
Nụ cười của Tô Minh tỏa sáng như ánh nắng mắt trời.
Thái độ cũng rất tốt, không hề có tí sát khí nào.
Nhưng mà, Từ Thất Yếm và người của tầng Thất Yếm đều bị dọa tè ra quần.
Thấy cả người Từ Thất Yếm rung bần bật như bị sét đánh.
Kỷ Thái Hạc và đám người Thái Hạc tông không yếu một chút nào đó!
Thế mà lại bị một chưởng đập thành tro bụi ư?
Điều này.
Tuy tận mắt chứng kiến, nhưng đám người Từ Thất Yếm vẫn có xúc động muốn quỳ xuống cầu xin lòng thương xót, bọn họ sợ tới mức máu tươi đông lại thành một cục, cảm thấy tắc nghẽn mạch máu nào bất cứ lúc nào.
Không chỉ có đám người Từ Thất Yếm, mà những kẻ khác, kể cả Hách Liên Giảo cũng sợ chết khiếp.
Đúng vậy, Tô Minh quá yêu
nghiệt, cực kỳ yêu nghiệt, yêu nghiệt đến không tài nào tưởng tượng, nhưng không thể nào đến mức độ này!
Trước kia, sức chiến đấu tối đa của Tô Minh có lẽ là cảnh giới Chân Hoàng trung kỳ nhỉ? vẫn còn sử dụng các chiêu thức đặc biệt, át chủ bài trong nhiều trường hợp.
Nhưng hiện tại, anh thuận tay, tùy tiện, hơn nữa còn vô cùng đơn giản đã có thể đánh chết nhóm người Kỷ Thái Hạc.
Kỷ Thái Hạc chỉ thiếu một chút là trở thành cảnh giới Chân Hoàng hậu kỳ rồi đấy!
“Sao sức mạnh của tên kia bỗng nhiên tăng nhiều như vậy?”, sắc mặt Hách Liên Giảo trắng bệch, bà ta chợt lóe lên một ý tưởng – Phó Tử Lập chết dưới tay Tô Minh.
Một khi suy nghĩ này xuất hiện thì không gì có thế dập tắt nó.
Hách Liên Giảo muốn bỏ trốn!
Thế nhưng, khi bà ta mới nảy sinh ý định này, thì cơ thể bà ta run rấy dữ dội, bởi lẽ, bà ta đã cảm nhận được có một loại sức mạnh đang trói chặt mình lại.
Đó là Tô Minh.
Hách Liên Giảo ngẩng đầu nhìn về phía Tò Minh, chỉ thấy anh đang quan sát mình, nhưng mà, ánh mắt và sắc mặt của anh như đang trêu đùa.
“Hách Liên Giảo, tòi chỉ hỏi người ta vài câu thôi, không tốn nhiều thời gian đâu, đợi đến khi tôi hỏi xong thì chúng ta lại so tài tiếp”, Tô Minh cười bảo.
Hách Liên Giảo không nói gì, bà ta dựng hết tóc gáy lên rồi.
Nhưng bà ta vẫn cố kìm nén cảm xúc của mình.
“Mình còn có bia Hách Liên mà”, Hách Liên Giảo tự an ủi bản thân.
“Nói đi”, Tô Minh không kiên nhẫn nhìn về phía Từ Thất Yếm.
“Vâng vâng, tòi nói”, Từ Thất Yếm bị dọa đến phát điên thật rồi, sao dám giấu giếm gì nữa.
Ông ta vội vàng khai hết tất cả những gì mình biết.
Còn Tô Minh thì yên lặng lắng nghe.
Một lúc lâu sau đó.
“Nhà họ Tô của Chiến Uyên,
có vẻ như bố mẹ tôi là người nhà họ Tô của Chiến Uyên.
Lần trước, chuyện người anh trai tốt Tò Ương của tòi đi đến tầng trái đất để xử lý tôi chắc đã bị bố mẹ tôi biết, do vậy, bọn họ vì che chở cho con mình, nên ban lệnh đuổi giết Tô Ương.
Mà ngày đó Tò Ương lại được ai đó cứu, mà người đó hình như là một cường giả cực kỳ tài giỏi, nhờ đó, Tô Ương gặp phúc trong họa, nhanh chóng vùng dậy, bây giờ, hắn ta âm thầm đe dọa dụ dỗ một số lượng lớn cường giả siêu đẳng ở thế giới Tiểu Thiên, bao gồm Từ Thất Yếm, xem ra, Tô Ương định ra tay với nhà họ Tò của Chiến Uyên”.
Tò Minh đã hiểu gần hết mọi chuyện.
Anh hỏi tiếp: “Thực lực của Tò ương khoảng bao nhiêu?”
“Tôi không biết rõ, nhưng, nhưng tôi cảm giác hắn ta rất nguy hiểm”, Từ Thất Yếm ăn ngay nói thật, run rẩy nói.
Từ Thất Yếm thiếu chút nữa là đạt đến cảnh giới Chân Hoàng hậu kỳ, người làm cho hắn cảm thấy nguy hiểm, ít nhất sẽ là cảnh giới Chân Hoàng hậu kỳ.
Thậm chí không chỉ có thế.
Tò Minh hơi nhíu mày.
Lóe lên một cái rồi biến
mất.
Cũng không phải lo lắng về Tô ương.
Mà là lo lắng về người thần bí sau lưng Tô Ương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...