“Em gái ơi! Theo chị đến tầng Hách Liên trước đi! Chị bảo đảm với em đến đấy sẽ không có ai dám làm hại em! vả lại, mấy tên đàn ông hòi hám kia thì có gì tốt chứ? Vì một thằng đàn ông mà thần thòng quan trọng kia của em cũng bị lộ”, Hách Liên Giảo làm lơ Liệt Nhật Hoàng, cười nũng nịu run hết cả người, ai không biết còn tưởng rằng cô ta rất tốt tính.
Tiêu Nguyệt còn chưa kịp mở miệng nói chuyện.
“Ha ha ha ha Hách Liên Giảo, Liệt Nhật Hoàng, đã lâu không gặp”, một tiếng cười sang sảng truyền ra từ trong hư không.
Sau đó, một nhát kiếm bổ ra hư không.
Hai tu giả võ đạo cao to đạp kiếm bay tới.
Một người là trung niên.
Người còn lại là thanh niên.
Người mở miệng là người trung niên kia, ông ta mặc trường bào màu xanh, để râu, đội nón lá, khiến người ta cảm
giác như một kiếm khách thần bí đạp kiếm đến từ phương xa.
Người đàn ông trung niên kia cũng là Chân Hoàng hậu kỳ.
Mà thanh niên đạp kiếm đi theo bên cạnh ông ta lại cực kỳ anh tuấn tựa như trong tranh, khẽ ngẩng đầu, mỉm cười.
Nhưng điều này cũng không quan trọng, quan trọng là thanh niên ấy thế mà cũng đã có cảnh giới Chân Hoàng trung kỳ.
“Phó Tử Lập, chẳng phải kiếm tu đều chỉ đâm đầu vào tu luyện, mặc kệ sự đời, ngoài kiếm ra thì trong mắt không còn gì
khác sao? Vậy mà cũng có hứng thú với một thần thông ư?”, Liệt Nhật Hoàng mỉa mai.
Phó Tử Lập – người đứng đầu tầng Kiếm Thương Hải Vực.
Ông ta là thiên tài của một thế hệ kiếm đạo, từ 10 tuổi đã một mình một kiếm tung hoành ngang dọc ở thế giới Tiểu Thiên.
Chưa đến 200 tuổi đã thừa kế vị trí người cầm quyền của tầng Kiếm Thương Hải Vực, hơn nữa, nó còn phát triến rất tốt dưới tay ông ta.
Ngày nay, Kiếm Thương Hải Vực đã có thể xếp trong top 5 các tầng võ đạo cấp cao của
toàn bộ thế giới Tiếu Thiên.
Nếu liều mạng lên thì một khi vương triều của Liệt Nhật Hoàng không cấn thận cũng sẽ yếu hơn Kiếm Thương Hải Vực ba phần.
Đương nhiên, điều đó cũng không quan trọng.
Quan trọng là Phó Tử Lập có một thằng con xuất sắc đến mức khiến người ta tuyệt vọng!
Cũng chính là thanh niên đứng cạnh Phó Tử Lập, tên là Phó Tịch, chỉ mới hơn 130 tuổi đã có cảnh giới Chân Hoàng trung kỳ, xếp thứ 4 trên bảnh xếp
hạng Đỉnh Phong.
Hơn nữa, nghe đồn thực lực chân chính của Phó Tịch còn mạnh hơn thực lực mà anh ta thể hiện ra.
Bởi vì, nhìn chung những thành tích mà Phó Tịch có được trước mắt đều là hạ gục người khác chỉ trong một chiêu.
Thế nên, thực lực chân chính của anh ta vẫn là một câu đố.
cảm xúc của Liệt Thiên Thương chợt thay đổi, tuy đã giấu rất tốt, nhưng Phó Tịch xuất hiện vần khiến người kiêu ngạo,
cao quý như hắn có hơi khó chịu.
Liệt Thiên Thương cũng biết mình biết ta, tuy hắn được coi như biến thái trong biến thái, nhưng so với Phó Tịch thì vẫn kém hơn.
“Anh Thiên Thương”, sợ cái gì đến cái đó, Phó Tịch bỗng nhìn về phía Liệt Thiên Thương, chắp tay chào.
Giống như là cố ý vậy.
“Anh Tịch”, Liệt Thiên Thương dằn sự khó chịu và buồn bực xuống, chắp tay chào lại.
Cùng lúc đó.
Phó Tử Lập làm lơ sự móc mỉa của Liệt Nhật Hoàng.
Ông ta vuốt ria mép, nhìn về phía Tiêu Nguyệt, nói: “Cô nhóc, nếu cô gia nhập Kiếm Thương Hải Vực thì tòi sẽ nhận cô là đệ tử của mình, bảo vệ cô trưởng thành, sao?”
“Đạo đức giả”, Hách Liên Giảo chửi thẳng.
Phó Tử Lập kia cũng toan tính giống như Liệt Nhật Hoàng thôi.
Tiêu Nguyệt mà gia nhập
Kiếm Thương Hải Vực, sau đó chẳng phải sẽ phải giao thần thòng kia ra à?
“Khỏi!”, quả nhiên, Tiêu Nguyệt dứt khoát từ chối.
Tiêu Nguyệt có được ký ức của Nữ Đế.
Sự kiêu ngạo ấy sao có thể là điều mà những người như Hách Liên Giảo, Phó Tử Lập, Liệt Nhật Hoàng có thể nghĩ đến chứ?
Nói thật, chỉ cần có thời gian thì ba người kia cũng chỉ là con kiến trước mặt cò ta thòi.
ở trước mặt Tô Minh, Tiêu Nguyệt đây không có sự kiêu căng ngạo mạn ấy, nhưng trước mắt người khác thì, ha ha tôi là NữĐêĩ
Giờ phút này.
Hầu như tất cả mọi người ở Thiên Đường Ngục đều run bần bật.
Nhìn đám người Liệt Nhật Hoàng, Hách Liên Giảo, Phó Tử Lập trên trời mà trái tim như muốn ngừng đập!
Người nào người nấy không phải ông vua không ngai ở thế giời Tiểu Thiên?____________
Ai mà không phải nhân vật truyền kỳ?
Thiên Đường Ngục chưa từng xuất hiện nhiều nhân vật lớn như vậy cùng một lúc.
Thật sự rất áp lực.
Lúc này, vò số tu giả võ đạo ở Thiên Đường Ngục đều kích động, kinh hồn bạt vía, kính nể, sợ hãi đến nỗi sắp ngất, không dám thở mạnh.
“Có vẻ tình hình tốt hơn là mình nghĩ”, Tò Minh lẩm bẩm.
Dù là Liệt Nhật Hoàng, Hách Liên Giảo hay Phó Tử Lập một
mình đến thì ai cũng cực kỳ đáng sợ.
Nhưng, họ đều xuất hiện cùng nhau.
Ha ha.
Vậy đừng mơ dẫn Tiêu Nguyệt đi.
Có vẻ sắp có trò hay để xem roi đây.
Thực tế, Tò Minh vẫn cảm giác được có một số thế lực khác ở trong hư không.
Những thế lực ấy cũng không có đứng ra.
Dường như đang chờ đợi diễn biến kế tiếp.
“Ha ha Hách Liên Giảo, Phó Tử Lập, trong hư không còn có thế lực khác như hổ rình mồi.
Tôi nghĩ chắc hai người cũng cảm nhận được chứ hả”, Liệt Nhật Hoàng cười, khá buồn bực nói: “Nếu ba người chúng ta đánh nhau, chắc sẽ tốn còng may áo cho kẻ khác.
Huống chi, hình như cô nhóc này đều từ chối ba nhà chúng ta”.
“Nói gì nói luôn đi, đừng có mà lải nhà lải nhải nữa”, Hách Liên Giảo hừ một tiếng, bực bội
noi.
“Ba nhà chúng ta bắt tay mang cô nhóc kia đi trước, còn thần thông kia thì chia nhau, thế nào?”, trong mắt Liệt Nhật Hoàng lóe lên vẻ tàn nhẫn.
Hách Liên Giảo và Phó Tử Lập đều không nói gì.
Nhưng cũng động lòng.
Hiển nhiên, giờ phút này không ai có thể ăn mảnh một mình được.
Chưa nói tới đám sói đói đang rình coi trong hư không, quan sát chờ đợi cơ hội.
Riêng ba nhà họ thôi, thực
tế thực lực cũng sàn sàn như nhau.
Đúng là không ai có thế chiếm làm của riêng.
“Tôi đồng ý”, Phó Tử Lập nói.
“Tôi cũng đồng ý”, Hách Liên Giảo gật đầu đáp.
Lần này, xong rồi!
Thoáng chốc, bầu không khí ở Thiên Đường Ngục như rớt vào hầm băng.
Vô số người thở dài nhìn về phía Tiêu Nguyệt.
Không hiểu tại sao cô ta lại từ chối cả ba người kia.
Đồng ý với bất kỳ ai trong số họ cũng sẽ có được một con đường sống mà.
Giờ thì hay rồi.
Ba nhà thuộc tầng võ đạo cấp cao bắt tay với nhau.
Ba ông vua không ngai của thế giới Tiểu Thiên hùn vốn.
Tiêu Nguyệt có biến thái hay biến thái gấp trăm lần thì sao?
Cuối cùng kết cục cũng sẽ cực kỳ thê thám thôi!
“Cô nhóc, chính cô đi theo chúng tôi, hay là?”, Liệt Nhật Hoàng nhìn Tiêu Nguyệt, nói với giọng đầy đe dọa.
Cái cảm ấy như một ngọn núi đè xuống từ trên cao.
Liệt Nhật Hoàng chỉ hơi thả ra chút khí thế đã mạnh đến nỗi khiến người ta tê cả da đầu.
Tiêu Nguyệt định nói gì đó.
Nhưng lại bị Tô Minh ngăn cản.
Anh bước lên một bước.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...