“Nói cho cùng thì thằng ranh này có yêu nghiệt đến đâu thì hôm nay cũng phải bỏ mạng lại đây thôi”, sau đó Giang Tiễn lên tiếng, nhìn về phía Tô Minh, nói: “Mặc dù tôi không phải là người của Thiên Đường Ngục nhưng cũng hiểu được ít nhiều, tất nhiên cũng từng nghe nói đến Nhất Môn Nhị Tòng.
Thần Thường Mòn cũng không dề dây vào đâu, đặc biệt là vị môn chủ mới nhậm chức.
Thằng ranh này hống hách đến mức ra tay giết người ở Thần VỊ Cư mà còn không chạy đi.
Đợi lát nữa được
chết toàn thân thì cũng coi như hắn may mắn lắm rồi”.
“Cũng phải!”, Vân Thụy gật đầu đồng ý với cách nói của Giang Tiễn, từ tận đáy lòng cảm thấy nuối tiếc.
Cậu ta rất ngưỡng mộ năng lực chiến đấu yêu nghiệt hiếm có của Tò Minh.
Nếu như Tô Minh thật sự chết ở đây thì đúng là đáng tiếc.
Tất nhiên, hai người cũng chả quen biết nên chỉ cảm thấy thế thôi.
“Tò Minh! Không đi thật sao?”, Ngư Dung Băng cấn thận kéo vạt áo Tô Minh, hỏi.
Cô ta luôn tự cho rằng mình là người lạnh lùng hống hách.
Nhưng nếu so với Tò Minh thì anh còn hơn cả cô ta.
“Bây giờ muốn đi cũng không đi được”, Tô Minh cười, nói.
Đến rồi…
Quả nhiên, một giây sau, trên cầu thang vang lên tiếng bước chân.
Không chỉ một người mà phải xuất hiện bảy tám người.
Dẫn đầu là một cô gái trẻ, xinh đẹp tuyệt sắc, nhan sắc không thua kém gì Ngư Dung Băng, khí chất kiểu nữ hoàng, vô
cùng bá đạo và cao quý.
Đặc biệt là cô ta mặc áo bào màu đỏ, đôi môi đỏ mọng như lửa.
Người đó tất nhiên là Tiêu Nguyệt.
Trong bảy tám người đó, ngoài Tiêu Nguyệt ở cảnh giới bán bộ chân hoàng thì còn có đại trưởng lão Ngụy Vận Hoa và nhị trưởng lão Từ Thu Nhạn đều ở cảnh giới bán bộ chân hoàng.
Còn tam trưởng lão nội mòn thiếu chút nữa là ở cảnh giới bán bộ chân hoàng rồi, nhưng thực lực của bà ta mạnh hơn cảnh giới Chân Vương đỉnh phong kỳ rất nhiều.
Sau đó còn có ba bốn chấp sự nội môn của Thần Thường Môn, tất cả đều ở cảnh giới Chân Vương hậu kỳ.
Đám người này xuất hiện đúng là đáng sợ.
Thông thường mà nói, một cảnh giới bán bộ chân hoàng ở Thiên Đường Ngục đã là không ai dám dây vào rồi.
Đây đã được coi là bá chủ và cấp bậc lão thành của Thiên Đường Ngục.
Nhưng trước mặt đang xuất hiện liền lúc ba cảnh giới bán bộ chân hoàng.
Có thể thấy được sự khủng
khiếp của Thần Thường Môn.
Những yêu nghiệt ở tầng ba của Thần Vị Cư đều biến đổi sắc mặt, lần này đánh giá của họ đối với Thần Thường Môn lại tăng thêm một bậc.
Tất nhiên, họ cũng có ấn tượng võ cùng sâu sắc với sự xuất hiện, với khí chất và nhan sắc của Tiêu Nguyệt.
Họ đều nghe nói là môn chủ mới nhậm chức của Thần Thường Môn còn rất trẻ và rất xinh đẹp.
Hôm nay mới được tận mắt nhìn thấy.
Còn lúc này Từ Di Thiến đờ đẫn người ra.
Cô ta không thể ngờ sau khi mình xé nát lá bùa
thì Thần Thường Môn lại xuất hiện với cảnh tượng hoành tráng như này.
Tất cả cường giả đẳng cấp nhất của Thần Thường Môn đều đến rồi.
Đặc biệt là môn chủ Tiêu Nguyệt đã xuất quan rồi sao?
Tiêu Nguyệt cũng đến sao?
Từ Di Thiến vừa mừng vừa SỢ.
Mừng, vì cò ta được cứu rồi.
Không chỉ được cứu mà tên khốn Tô Minh cũng sẽ phải chết.
Oai quá đi! Không ngờ Thần Thường Mòn lại hoành tráng vậy, ha ha.
Sợ là, cò ta cảm thấy sau chuyện này thì chắc chắn mình sẽ bị môn chủ phạt.
Vì mình lại gây sự rồi, môn chủ đã từng cảnh cáo là không được gây chuyện.
Tiêu Nguyệt nhìn chằm chằm vào Tô Minh.
Trong ánh mắt đều là vẻ hiếu kỳ, chế giễu.
Bởi vì Tò Minh đang ngồi quay lưng lại nên Tiêu Nguyệt không thể nhìn thấy mặt anh.
Nhưng bóng lưng của anh khiến cò có cảm giác quen thuộc.
Cô cảm thấy người này rất giống, thậm chí cực giống với Tô Minh, người mà cô ngày đêm mong nhớ.
Nhưng suy nghĩ này vừa xuất hiện thì liền bị dập tắt.
Sao có thế thế được?
Mặc dù Tô Minh là thiên tài võ đạo nhưng đang ở trái đất, có bay lên được hay không cũng khó nói, chứ càng không nói đến việc xuất hiện ở Thiên Đường Ngục.
Có lẽ mình nhớ anh ấy đến phát điên rồi?
“Thiến Thiến! Còn không đến nhận tội với môn chủ đi!”, đúng lúc này, Từ Thu Nhạn quát lớn.
Ánh mắt già nua như cái tát mạnh tát lên mặt Từ Di Thiến khiến cô ta run rẩy đứng lên.
Cô ta đi đến trước mặt Từ Thu Nhạn và Tiêu Nguyệt.
Sau đó run rẩy, căng thẳng nói: “Vâng, vâng, con sai rồi”.
“Chuyện này không quan trọng! Kẻ nào đã giết người của ta ở Thần Vị Cư?”, Ngụy Vận Hoa lên tiếng nói, sắc mặt lạnh lùng, thậm chí là u ám.
Bởi vì lúc này
bà ta đã ngửi thấy khí tức chết chóc của bốn chấp sự nội môn của Thần Thường Môn.
Bà ta để lại bốn chấp sự nội mòn của Thần Thường Mòn, tất cả họ đều có thực lực mạnh, đều là chủ chốt của Thần Thường Môn.
Vậy mà chết như vậy?
Sát ý trong ánh mắt Ngụy Vận Hoa rõ hơn bao giờ hết.
“Chính là hắn! Thằng khốn đó hống hách vô cùng.
Hắn không những giết đám người dì Dương mà còn bảo con gọi người đến.
Hắn còn nói là nếu
mọi người không đến thì sẽ không có ai đến thu xác cho con”, Từ Di Thiến giơ tay lên chỉ về phía Tô Minh.
Ác độc thật!
Trong đó còn có sự khủng hoảng!
“Liên Tông xin chào cô Tiêu!”, lúc này Liên Tòng đứng lên nói còn mang theo nụ cười.
Nhưng ánh mắt hắn ta lúc này đều là vẻ thèm khát.
Đúng là trăm nghe không bằng một thấy, vị môn chủ mới của Thần Thường Mòn đẹp quá đi, hơn nữa thiên phú võ đạo cũng ghê người.
“ừml”, nhưng khiến mọi người không thể ngờ tới là Tiêu Nguyệt không thèm để ý đến Liên Tòng.
Mặc dù đối phương là nhị hoàng tử vương triều Thiên Thần, vốn cảm thấy người này có lai lịch không nhỏ và cũng xứng với Từ Di Thiến.
Nhưng nào ngờ…
Cũng chỉ là kẻ vô dụng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...