Không gian đấu võ bao phủ lấy bàn của Tô Minh và Từ Di Thiến.
ở Thiên Đường Ngục có quy đinh, đế nơi đây trông sạch sẽ không dính máu, thì mọi trận chiến đấu sống còn, hay tranh chấp đều phải tiến hành trong không gian đấu võ.
Nếu có người không muốn tiến vào không gian đấu võ, rồi chơi xấu, vì mạng sống mà không từ thủ đoạn thì sao?
Đơn giản thòi, anh không muốn vào không gian đấu võ chứ gì? Thế thì dời nó đến, bao phủ lấy anh, như vậy anh đã ở trong không gian rồi.
Giờ có giết anh cũng phù hợp với quy định của Thiên Đường Ngục.
Người là sống nên quy tắc cũng có thể biến đổi linh hoạt.
Lúc này, theo 4 bà chấp sự bên trong Thần Thường Mòn, khỏi phải hỏi cũng biết thằng nhóc rác rưởi Động Hư này sẽ không có gan chủ động đến không gian đấu võ chịu chết.
Vì vậy, họ dứt khoát dùng không gian đấu võ ụp lên người Tò Minh.
Thoáng chốc.
“Chết đi!”, sau khi không gian đấu võ bao phủ Tô Minh, một bà chấp sự của Thần Thường Môn giơ tay lên, tùy tiện chộp một cái, tính nắm lấy anh.
Cái chộp ấy cực kỳ mạnh mẽ, dù sao cũng là Chân Vương hậu kỳ.
Vừa ra tay, không gian lập tức sụp đổ, không gì ngăn cản nổi.
Một cơn lốc nhỏ ngưng tụ trong lòng bàn tay bà ta trông rất sống động.
Các ngón tay sắc bén như vuốt ưng như muốn xé nát người ta chộp về phía cổ Tô Minh.
Mà Tò Minh thì vẫn thong
dong ngồi tại chỗ.
Trong mắt các khách khứa, chắc hẳn Tô Minh quá sợ hãi, nên mới ngây người ra, không kịp phản ứng.
Đây là điều bình thường.
Dù sao cũng chỉ là Động Hư trung kỳ, gặp phải Chân Vương không bị dọa ngất xỉu đã gan lắm rồi.
Bàn tay ấy sắp chộp lấy cổ Tò Minh thì bỗng “Phụt”, đôi đũa trong tay anh giơ lên rồi chọc xuống.
Ngay sau đó, bàn tay ấy đã
bị đôi đũa chọc gãy đôi!
Y chang thấy quỷ.
Bà chấp sự của Thần Thường Mòn trợn to mắt, lộ ra vẻ kinh ngạc và khó hiểu, nhưng cảm xúc ấy vừa mới hiện lên thì thấy chiếc đũa trong tay Tô Minh vừa chọc gãy dấu bàn tay kia xong, đã bị anh thuận tay ném thẳng về phía mình.
Rõ ràng chỉ là chiếc đũa.
Nhưng lúc này, bà chấp sự kia lại rùng mình.
Giống như bị dìm xuống hầm băng.
Thở không nổi.
Chiếc đũa kia không ngừng phóng to ra ở trong mắt bà ta, tựa như một cây cột ma quái!
“Đao Minh Nguyệt!1′, sắc mặt bà chấp sự kia hơi trắng bệch, nghiêm mặt.
Dù là kẻ ngu cũng biết thanh niên Động Hư trung kỳ trước mặt chính là giả heo ăn thịt hổ, nên nào dám chần chừ hay nương tay? Bà ta dứt khoát sử dụng thanh đao bên hông.
Nó là một Vương Khí đỉnh cấp đã đi theo bà ta cả trăm năm.
Còn đao pháp cũng rất mạnh, được phát huy đến Địa Cấp hậu kỳ.
Một đao ấy vừa chém ra.
Bầu trời nắng trong lập tức hiện lên một thanh đao dài cả cây số.
Thanh đao màu đen giống như treo trên vách núi, bổ thẳng xuống, càng hạ xuống thì khí thế của nó càng mạnh, tràn đầy khí tức hủy diệt khủng bố.
Thực lực cỡ đó, dù là đám yêu nghiệt đang ăn cơm ở tầng 3 cũng thay đổi sắc mặt.
Chấp sự của Thần Thường Mòn đúng là có tiếng có miếng.
Nhưng mà.
Chỉ tích tắc.
Khi thanh đao màu đen và chiếc đũa đụng vào nhau trên không.
Thanh đao vừa đụng vào đã bể thành từng mảnh.
Không hề có chút sức chống trả nào.
Cảnh tưởng ấy khiến mọi người ồ lên!
Từ Di Thiến kinh ngạc, đứng phắt dậy.
“Không!”, còn bà chấp sự kia lại lộ ra vẻ hoảng sợ, khó tin
hét lên khi thấy thanh đao của mình vỡ vụn.
Chiếc đũa kia tiếp tục cắm thẳng vào đầu bà ta.
Đâm thủng!
Chết!
Không những thế, sau khi chiếc đũa đó cướp đi tính mạng của bà chấp sự, nó còn hủy diệt cả cơ thế lẫn thần hồn của bà ta.
Một Chân Vương hậu kỳ đã bị giết chết chỉ trong vài giây.
Hành động liền mạch lưu loát.
Quan trọng là Tô Minh còn chưa nhúc nhích, vẫn ngồi im tại chỗ, chỉ mới dùng có một chiếc đũa mà thôi.
Rất kinh khủng.
Quỷ dị tựa như sức mạnh của ma thần.
Đương nhiên, chiếc đũa kia của Tô Minh trông thì như đũa bình thường, nhưng lại không đơn giản.
Nó được anh rót vào 33 triệu kg, cộng thêm kiếm ý Linh Động hậu kỳ và quy luật không gian nữa.
Trông thì là một chiếc đũa, thực tế không khác gì một thanh
thần kiếm.
Bà chấp sự Thần Thường Mòn kia chết quá nhanh, chỉ trong tích tắc nên ba người còn lại hoàn toàn không kịp phản ứng lại.
“Chết!”, chỉ chớp mắt đã giết chết một người, sát khí trên người Tô Minh bùng nổ, cực kỳ tàn nhẫn.
Anh giơ tay lên, đấm ra một quyền.
“Quy về trần ai”.
Nếu 4 bà chấp sự Chân Vương hậu kỳ kia muốn giết anh,
vậy thì phải chuẩn bị tốt tâm lý bị anh giết ngược lại.
Hơn nữa, Tô Minh cũng không muốn chần chừ gì.
Một là ngại rắc rối.
Hai là vì lập uy, tình hình hôm nay, nếu anh không bày ra chút thực lực thì sẽ rất khó sống và bị đủ loại ruồi nhặng làm phiền.
Đã vậy thì dứt khoát lập uy, trổ tài cho họ thấy.
Ầm!
Một quyền “quy về trần ai” kia vừa đấm ra.
cỏ cây héo úa.
Phát ra sức mạnh đáng sợ.
Nó vừa xuất hiện, không gian trước và sau lập tức biến thành cát bụi, hóa thành hư không.
Giống như trong hư không đầy bóng tối này chỉ còn một quyền này thôi.
Một quyền đó càng ngày phóng to, tỏa ra ánh sáng lóa mắt, tựa như hạ xuống từ chín tầng trời, lại như đến từ vô tận biển khởi.
Lặng im không tiếng động,
lại mai một tất cá trở thành cát bụi.
Thậm chí, 3 bà chấp sự Thần Thường Môn kia còn không xứng để ngăn cản nó!
Ngay cả ra tay cũng không dám.
3 người họ tức thì hóa thành tro bụi dưới một quyền kia.
Một quyền, giết chết 3 người!
Cực kỳ khủng bố!
Lúc này, toàn bộ yêu nghiệt ngồi trong không gian tầng 3
Một quyền, giết chết 3 người!
Cực kỳ khủng bố!
Lúc này, toàn bộ yêu nghiệt ngồi trong không gian tầng 3 của Thần Vị Cư đều trợn mắt há hốc mồm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...