Giờ đang ở trên sân nhà của Từ Di Thiến.
Nếu dây dưa với cô ta, đến lúc đó, sẽ rất rắc rối và không thể đi làm được chuyện của mình và Tô Minh.
“Đây chẳng phải là Ngư Dung Băng – nữ thần đứng đầu bảng xếp hạng võ đạo Tiềm Long ư? Sao? Thấy người quen không chào hỏi đã đi luôn hả?”,
Ngư Dung Băng định rời đi với Tô Minh, nhưng sao Từ Di Thiến lại có thể dễ dàng bỏ qua chứ?
Cô ta và Liên Tông bước tới
chặn đường của cả hai, khẽ nhíu mày, cười cợt nói.
Ngư Dung Băng càng sợ, càng muốn trốn thì Từ Di Thiến càng không cho!
“Từ Di Thiến, cô muốn làm gì?1′, Ngư Dung Băng lạnh lùng hỏi.
“Làm gì á? Chẳng làm gì cả, cô sợ gì thế? Khi nào mà một yêu nghiệt như cô cũng biết sợ vậy? Là sợ tôi loan tin cò có bạn trai cho mọi người biết hả?”, Từ Di Thiến cười cợt nói, rồi quay sang nhìn Tò Minh: “Trông cũng khá đẹp trai đấy, chậc chậc, anh tên gì? Anh may thật, nữ thần
của chúng tòi khá kiêu ngạo đó, không thích ai vậy mà lại nhìn trúng anh”.
“Tòi khá may mắn”, Tô Minh cười đáp.
“Làm quen chút, tôi là Liên Tông”, đúng lúc này, Liên Tông mở miệng: “Hai người muốn mua đá khí tức ư?”
Vẻ ngoài điển trai cộng thêm cảnh giới Chân Vương hậu kỳ của Liên Tông, quả thật rất nổi trội.
Hân ta cười tươi như ánh mặt trời, nhưng chủ yếu là nhìn về phía Ngư Dung Băng.
Dường như muốn đế lại ấn
tượng tốt với cô ta.
Nhưng mà, Ngư Dung Băng lại rất lạnh nhạt, thậm chí còn chẳng thèm đáp lại.
Gã sai vặt của tiệm Bát Huyền đứng cạnh lại run bần bật, không biết nên đi hay không đi.
Hắn biết Từ Di Thiến và Liên Tòng.
Hai người đó có tiếng không thể chọc vào ở Thiên Đường Ngục.
Một người là nhị hoàng tử của vương triều Thiên Thần ở
tầng võ đạo cấp cao.
Người còn lại thì là con gái duy nhất của nhị trưởng lão Thần Thường Mòn.
Ai cũng có lai lịch hiển hách.
Nếu biết Từ Di Thiến và Liên Tòng có thù oán với hai người này thì hắn đã không bước ra nghênh đón, giới thiệu về đá khí tức của tiệm Bát Huyền họ rồi.
“Hai hòn đá khí tức”, Tô Minh quay sang nhìn gã sai vặt hỏi: “Bao nhiêu?”
“Loại tốt có giá 10 khối linh thạch thượng phẩm”, gã sai vặt đáp.
Tương đương với 1000 khối linh thạch trung phẩm, khá chát.
Nhưng với Tô Minh thì cũng không mắc, anh đưa cho gã sai vặt một cái túi không gian có 2000 khối linh thạch trung phẩm nói: “Lấy cho tòi 2 hòn đá khí tức”.
“Vâng”, gã sai vặt kính cẩn đáp, trước khi đi còn gập mình cúi chào Từ Di Thiến và Liên Tòng, sợ mình chọc hai người họ khó chịu.
Chỉ chốc lát sau.
Gã sai vặt đã trở lại.
Tô Minh và Ngư Dung Băng đều nhận được một hòn đá khí tức.
Thoáng chốc, một loạt không gian đấu võ ven đường đều rõ ràng ánh vào mắt họ.
“Còn có chuyện gì không? Không thì tránh ra”, Ngư Dung Băng liếc nhìn Từ Di Thiến, nói.
“Tôi đây không có chuyện gì hết, nhưng tôi cảm thấy, người có việc sẽ là hai người đấy! Nói cho cò biết, tòi là con gái của Nhị trưởng lão bên trong Thần Thường Mòn – một môn phái Nhị Tông Thất Họ ở Thiên Đường Ngục.
Chuyện ở Thiên Đường
Ngục, tôi không dám nói có thế nhúng tay vào toàn bộ, nhưng 70% thì vẫn không thành vấn đề”, Từ Di Thiến cười lạnh nói: “Thế nên, tôi và anh Tòng muốn mời hai người ăn bữa cam, thế nào? Đồng ý hay từ chối đây?”
Đe dọa một cách trắng trợn.
Ngư Dung Băng dám từ chối thì hai người muốn làm gì ở Thiên Đường Ngục cũng không được.
“CÔI”, mặt mày Ngư Dung Băng đầy giá lạnh.
Cô ta biết Nhị Tông Thất Họ ở Thiên Đường Ngục nên mặc dù Từ Di Thiến đe dọa như vậy khiến Ngư Dung
Băng cực kỳ tức giận, nhưng phải còng nhận rằng, Từ Di Thiến có thể làm được.
Có điều dù là thế, Ngư Dung Băng vẫn định từ chối.
Nhưng Tò Minh lại đồng ý: “Có người mời ăn cơm thì tại sao lại không đi?”
“Nhưng mà”, Ngư Dung Băng thật sự không muốn đi, đừng thấy Từ Di Thiến xinh đẹp, tung tăng hoạt bát mà lầm, cô ta cực kỳ tàn nhẫn!
Có lẽ vì lớn lên ở Thiên Đường Ngục nên cô ta nổi tiếng với cái thái độ coi rẻ mạng sống
và khát máu.
Nếu đi theo Từ Di Thiến ăn cơm, xui thì sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng.
“Tin tôi”, Tò Minh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Ngư Dung Băng, cười nói.
Dưới sự áp đảo về thực lực thì có gì phải sợ, đúng không?
Chưa nói đâu xa, có Thiên nữ tiền bối ở đây, bởi vì trước đó tiền bối đã khôi phục được một phần mười thực lực nên có thể ra tay.
Vì vậy, Tò Minh mới không lo lắng.
Ngư Dung Băng ngây người.
Không ngờ Tô Minh sẽ nắm lấy tay mình.
Chưa từng cho người đàn ông nào nắm tay mình.
Giờ phút này, trái tim của cò ta không khỏi hơi rung động.
Từ Di Thiến và Liên Tông cũng nhìn thấy cảnh ấy.
Từ Di Thiến phấn khích, vốn cô ta còn nghi ngờ chưa chắc chắn lắm về mối quan hệ giữa Tô Minh và Ngư Dung Băng.
Thế nhưng, giờ thì… Ha ha ha! Một nữ thần lại bị úng não, tìm một
người đàn ông như con kiến! Hay! Hay! Hay lắm!
Liên Tông thì lại ghen tỵ, trong mắt lóe lên vẻ âm u.
“Không phải mời chúng tôi ăn cơm hả? Vậy đi thôi”, Ngư Dung Băng nói, gương mặt tuyệt đẹp ửng hồng, sau đó lại trở nên lạnh lùng như băng.
Tò Minh đã đồng ý rồi thì cò ta cũng đành nghe theo chứ sao.
Còn về sự an toàn, chỉ có thế dựa vào Tò Minh vậy.
Nếu không đồng ý thì Từ Di Thiến cũng sẽ không cứ thế bỏ qua cho mình.
“Mời”, Từ Di Thiến cười nói, bày ra động tác mời, trong nụ cười lại hiện lên vẻ tàn nhẫn.
Dưới sự dẫn đường của Từ Di Thiến.
Chẳng mấy chốc.
4 người đã đi đến một khách điếm có tên là “Thần Vị Cư”..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...