Tất cả mọi người đứng trong sân luyện võ của nhà họ Diệp, bất luận là người của các chi hay là người của dòng chính, hoặc là những người của các gia tộc liên minh khác, giờ phút này, dường như đều chung một lòng.
Cho dù là Diệp Võ, một người luôn không hợp với Diệp Phù cũng bất giác siết chặt nắm đấm, trong lòng âm thầm cổ vũ cho Diệp Phù.
“Kiếm tu? Xem ra, anh rất tự tin với khả năng sử dụng kiếm của mình, mà tôi, thì lại thích nhất là đánh bại người khác bằng chính thứ mà họ giỏi nhất.
Cho nên, tôi cũng dùng kiếm”, Tô Minh nhìn về phía Diệp phù, mỉm cười.
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của Diệp Phù bỗng trở nên cực kỳ sắc bén.
Anh ta dám chắc rằng, người thanh niên tên Tô Minh trước mắt này là người kiêu ngạo nhất, ngông cuồng nhất mà anh ta từng gặp trong cuộc đời mình!
Kiếm của anh ta đã sắp không kiềm chế được mà bắt đầu run lên rồi!
“Cô Chu, lấy giúp tôi một thanh kiếm”, Tô Minh quay đầu nói với Chu Khánh Di ở bên cạnh.
Tô Minh không hề sử dụng Xích Ảnh kiếm của mình, nói khó nghe một chút là vì, Diệp Phù trước mặt này quá yếu, yếu đến mức đáng thương, anh ta chưa xứng để anh phải dùng đến Xích Ảnh.
Còn nói dễ nghe chút thì, Xích Ảnh kiếm mà xuất hiện, anh sợ rằng đến cả dũng khí để Diệp Phù múa kiếm trước mặt anh cũng chẳng còn.
Chu Khánh Di nghe lời liền lấy một thanh kiếm cho Tô Minh, một thanh kiếm rất bình thường, không thể sánh được với thanh kiếm đen trong tay của Diệp Phù.
Một giây sau.
“Mời”, Diệp Phù khẽ khom người làm tư thế mời.
Sau đó.
Diệp Phù bỗng nhiên xuất kiếm.
Nhanh.
Rất nhanh.
Chỉ cảm thấy một cái bóng mờ màu đen xẹt ngang trong không trung.
Hầu như không thể nhìn rõ.
“U!”
Ngoài tốc độ cực nhanh, còn phát ra cả âm thanh, kiếm âm lanh lảnh lại thôi thúc, trong thôi thúc còn mang theo tiếng sấm nho nhỏ.
Đừng coi thường tiếng kiếm, kiếm âm cũng là một phần căn cơ để phán đoán kiếm pháp của một người mạnh hay yếu.
Chỉ xét từ kiếm âm thôi đã có thể biết được chiêu kiếm này của Diệp Phù rất mạnh, ít nhất, xét về lực tấn công là vô cùng mạnh, mạnh đến mức có thể chém đứt không khí, sắc bén đến mức chém sắt như bùn.
Một thanh kiếm như vậy khiến các học viên trông mà cảm thán không thôi, nên càng kích động hơn, thậm chí bọn họ còn nghĩ không biết chừng Diệp Phù có thể đánh bại Tô Minh.
Song.
Nửa nhịp hô hấp sau.
Tất cả mọi thứ như đứng yên lại.
Đứng hình.
Lọt vào mắt bọng họ là hình ảnh thanh kiếm của Diệp Phù dừng khựng ngay trước mắt Tô Minh khoảng một thước.
Mà thanh kiếm bình thường trong tay Tô Minh đã đặt vào cổ họng của Diệp Phù, chỉ còn cách một xíu nữa là đã cắt đứt cổ họng của anh ta.
Cái này…
Trong sân viện yên lặng như tờ, có rất nhiều người đã bị doạ cho muốn phát điên!!!
Đầu tiên, khi Diệp Phù xuất kiếm, Tô Minh còn chưa cử động, nói một cách khác, Tô Minh xuất kiếm sau Diệp Phù, nhưng kết quả trước mắt lại nói rõ rằng…
Nói rõ rằng, kiếm của Tô Minh còn nhanh hơn cả của Diệp Phù, nhanh hơn rất nhiều.
Hơn nữa, tất cả mọi người có mặt ở đó, hầu như chẳng có ai phát giác ra được Tô Minh xuất kiếm thế nào?
Quả thực là quá thần kỳ!
Càng đáng sợ hơn là, nếu kiếm của Tô Minh nhanh đến mức khó mà tưởng tượng được thì với tốc độ nhanh như thế anh ấy làm sao mà có thể khống chế được mũi kiếm vừa chạm đúng vào cổ họng của Diệp Phù được, lại còn chỉ cách có một chút xíu như vậy, lưỡi kiếm đã chạm sát vào da cổ của Diệp Phù như không hề có chút khoảng cách nào mà vẫn không làm cho anh ta bị thương.
Làm sao mà khống chế được kiếm pháp như vậy? Còn chuẩn xác hơn cả máy móc nữa?
Bên trong Giáo Tôn Các có đầy đủ tất cả mọi thứ, cũng khá là thoải mái, so với tưởng tượng của Tô Minh thì tốt hơn nhiều.
“Giáo tôn, có cần sắp xếp hai người giúp việc để chăm sóc cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của anh không?”, Chu Khánh Di hỏi.
“Không cần”, Tô Minh lắc đầu.
“Vậy… vậy giờ đã sắp trưa rồi, tôi đưa anh đi đến nhà ăn để ăn cơm nhé”, Chu Khánh Di lại nói.
Tô Minh gật đầu.
Đi theo Chu Khánh Di dẫn đường đến nhà ăn.
Nhà ăn vô cùng xa hoa, đồ ăn miễn phí, chỉ riêng món thịt thôi đã không dưới ba mươi món, ngoài ra còn có hoa quả, nước ngọt, sữa v.v… những gì cần có đều có đủ, như thể là tiệc buffet trong nhà hàng năm sao.
“Đồ ăn không tệ nhỉ”, Tô Minh khen ngợi một câu.
Trong tu võ, khí huyết là điểm quan trọng nhất, mà khí huyết đến từ đâu? Báu vật trong thiên hạ là một lẽ, nhưng ngoài đó ra còn đến từ việc ăn uống.
Báu vật trong thiên hạ chỉ có thể may mắn gặp được chứ không thể cầu được, những loại như nhân sâm nghìn năm trong truyền thuyết đến Tô Minh còn chưa từng được nhìn thấy, càng đừng nói đến những người khác.
Mà việc ăn uống, thì những món ăn có chất dinh dưỡng được nạp vào cơ thể hằng ngày, tích luỹ dần dần cũng sẽ bổ sung được chút khí huyết.
“Giáo tôn, anh đợi một chút đã, tôi đi lấy đồ ăn cho anh”, Chu Khánh Di giống như người giúp việc và thư ký toàn thời gian của Tô Minh.
Tô Minh không từ chối ý tốt của Chu Khánh Di.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...