Kiếm này của Tô Minh đã khóa chặt Mạnh Lăng.
Bởi vì anh khống chế rất tốt sức mạnh và kiếm đạo, còn khí tức của kiếm này gần như không lộ ra.
Ngoài Mạnh Lăng ra thì những người còn lại ở đây đều không thế cảm nhận được khí tức của kiếm.
Nhưng Mạnh Lăng cũng sắp ngạt thở đến nơi!
Nguy hiểm! Nguy hiểm chí mạng!
Mạnh Lăng đã lâu không cảm nhận được khí tức này từ trên người tu giả võ đạo trong lứa thanh niên có tầm tuổi như mình.
Vì vậy lúc này có thể thấy được vẻ kinh hãi của hắn…
Mạnh Lăng cảm giác như gặp phải quỷ vưong.
Tô Minh vừa ra tay như đập tan vẻ kiêu ngạo và khinh bỉ thường ngày của hắn.
Hắn theo bản năng định điên cuồng vận chuyến chiến thế để chiến thể bùng nổ, lúc này đâu dám giữ lại?
Trong chớp mắt, ánh sáng màu đỏ tím tản ra như lớp áo giáp có hào quang mạnh mẽ và vò cùng kiên cố.
Phù, phù….
Trên áo giáp hào quang đó còn có vô số văn tự bí mật, lập nên một mô hình chiến thể.
Khí tức tản ra xung quanh giống như gọn sóng nước, tốc độ càng lúc càng nhanh như muốn sục sôi…
Lúc này Mạnh Lăng tròng giống như một chiến thần, khí huyết dâng trào, chiến ý kinh người, toàn thân mạnh lên gấp
bội.
Thậm chí khi nhìn kỹ thì còn có thể thấy cơ bắp trên người Mạnh Lăng không ngừng co giật, mỗi lúc một mạnh hơn.
Cùng với chiến thế bùng phát, Mạnh Lăng đứng ở đó, các lãnh đạo cấp cao và học viên của học viện Linh Võ vây xung quanh đều tim đập loạn nhịp, nhìn chằm chằm vào Mạnh Lăng.
Dường như nhịp tim và khí huyết trong người họ cũng hòa vào cùng với Mạnh Lăng.
Lúc này, ngay cả Lâm Chân Võ ở cảnh giới chân vương cũng cảm nhận được khí tức uy hiếp.
Từng ánh mắt nhìn về phía Mạnh Lăng với vẻ lo sợ và khó tin.
Mạnh quá!
Mạnh Lăng mạnh quá đi!
Không thể dùng lời nào để diễn tả nổi sức mạnh của hắn.
“Nhất kiếm đoạn mệnh cửu trùng sơn”, sau đó khi chiến thế dâng lên cực độ thì Mạnh Lăng lập tức ngẩng đầu lên.
Trong ánh mắt đó đều là sự ngưng trọng, run rấy, âm thanh như xé tan bầu trời, kiếm chém ra.
Mũi kiếm chồng chéo lên
nhau như sóng biến gầm rú.
Từng tầng chiến thế như thiêu đốt tất cả, cuối cùng hóa thành một đường kiếm quang màu đỏ tím lúc ẩn lúc hiện.
Kiếm quang đó vụt lên trời sau đó lại đâm về phía kiếm quang của Tô Minh.
“Kiếm kỹ ở cấp bậc địa cấp đỉnh phong kỳ? Còn tu luyện đến cảnh giới viên mãn?”, kiếm Mạnh Lăng vừa rút ra thì rất nhiều người có mặt ở đây chỉ cảm thấy thân chết xuất hiện, chỉ cảm thấy thật bi thương.
Họ còn cảm thấy trời đất như sắp sụp đổ.
Còn đám cường giả như
Lâm Chân Võ thì cảm nhận được cấp bậc chiêu kiếm này của Mạnh Lăng.
Càng cảm nhận được thì họ càng cảm thấy chấn động.
Kiếm ý ở cấp bậc địa cấp đỉnh phong kỳ vô cùng yêu nghiệt.
Có thể nhập môn cũng là vô cùng khó khăn, chứ đừng nói đến việc tu luyện đến cảnh giới viên mãn khi mới hơn 20 tuổi như Mạnh Lăng.
Đúng là không thể tưởng tượng nổi!
Nhất thời, đám người thuộc tầng lãnh đạo cấp cao như Lâm
Chân Võ đều cảm thấy toàn thân run rẩy, hít một hơi lạnh.
Ngoài ra, theo những gì Hoàng Linh Viện nói thì chiêu thức mạnh nhất của Mạnh Lăng căn bản không phải là kiếm.
Mạnh Lăng không phải là kiếm tu.
Không phải là kiếm tu mà có kiếm đạo khủng khiếp như này thì đúng là….
Nhưng…
Tiếp đó là…
“Kétl”, một âm thanh khẽ vang lên.
Âm thanh vừa dứt thì trong không trung vang lên tiếng va chạm giữa kiếm quang của ‘Nhất kiếm đoạn mệnh cửu trùng sơn’ và kiếm quang của Tô Minh, sau đó kiếm quang đó vỡ tan thành bột, giống như con gà con gặp phải con voi.
Cách biệt vô cùng lớn!
“Sao có thể thế được?”, đám người Lâm Chân Võ đều há hốc miệng, thất thần như bị ai hút mất hồn, tất cả như hóa đá.
Ban nãy ‘Nhất kiếm đoạn mệnh cửu trùng sơn’ của Mạnh Lăng chiếm ưu thế biết bao, giờ đây lại vô cùng chấn động,
Không ngờ kiếm thế mạnh như vậy lại bị một kiếm của Tò Minh trấn áp?
Đùa gì vậy?
“Nhất kiếm đoạn mệnh cửu trùng sơn của Mạnh Lăng dường như có sức uy hiếp với mình, vậy mà đứng trước mũi kiếm của Tô Minh thì chả là gì? Phải chăng mình cũng không phải là đối thủ của Tô Minh?”, Lâm Chân Võ vui đến phát điên, lẩm bẩm nói.
Ông ta vốn tưởng rằng mình và cả học viện Linh Võ đều đánh giá Tô Minh cao lắm rồi nhưng đâu ngờ….
vẫn đánh giá anh quá thấp!
Kinh khủng hơn là kiếm quang của Tò Minh sau khi đánh tan ‘Nhất kiếm đoạn mệnh cửu trùng sơn’ của Mạnh Lăng thì không có tổn thất gì mà vẫn lao về trước và khóa chặt Mạnh Lăng.
Chứng tỏ Mạnh Lăng vần chưa thoát khỏi nguy hiểm.
“Chuyện này…”, con ngươi của Mạnh Lăng tiếp tục co lại, hơi thở cũng khó khăn.
Hắn không phải là kiếm tu nhưng kiếm đạo không hề yếu nhưng sao có thể như vậy được?
Mạnh Lăng không thể chấp nhận nổi! Nhưng hắn vẫn phải chấp nhận sự thật.
Hơn nữa lúc này hắn vẫn còn phải tiếp tục ngăn lại một kiếm nữa của Tô Minh.
Mọi thứ vẫn chưa kết thúc!
“Thái u thôn thiên!”, một giây sau Mạnh Lăng cắn chặt răng, sắc mặt trịnh trọng, đột nhiên hai chân giậm mạnh, mặt đất không ngừng rung chuyển, khí tức hắn không ngừng sục sôi.
Hắn không tin!
Hắn đường đường xếp thứ 4 trong bảng xếp hạng võ đạo Tiềm Long mà còn thua Tô Minh sao?
Dưới ánh sáng màu đỏ tím, Mạnh Lăng há hốc miệng!
Sau đó cảnh tượng kinh dị xuất hiện.
Miệng hắn đua về trước, lập tức xuất hiện một cái hố nhỏ màu đỏ tím.
Hố đó hình tròn, ảo giác, điên cuồng xoay vòng tròn, trong hố đó còn có những luồng ánh sáng thần bí bao trùm tất cả.
“Phù, phù, phù…”, hố đó xoay
vòng tròn với tốc độ nhanh khủng khiếp.
Nó có sức hút và nuốt trọn
không thể kháng cự..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...