Tô Minh xuất quan.
Anh rời khỏi Ngộ Đạo Các.
Nhưng anh hành động rất khiêm tốn, thậm chí không có thông báo với bất kỳ ai.
Anh hóa thành một đốm sáng rồi đi về phía rừng Kiếm Bi.
Trước Ngộ Đạo Các.
“Vừa rồi, Ngộ Đạo Các có mở ra à?”
“Hình như có bóng ai đó đi ra từ trong Ngộ Đạo Các”.
“Lẽ nào, Tô Minh xuất quan rồi sao?”
“Không lẽ Tò Minh xuất quan thật à?”
Rất nhiều học sinh của học viện Linh Võ nghi ngờ nhìn nhau, tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, bởi vì điều này rất đỗi kinh ngạc.
Cùng lúc đó.
Rừng Kiếm Bi.
“Tò Minh à?”, hai ông lão bảo vệ rừng Kiếm Bi hỏi, ánh
mắt già nua nghi ngờ nhìn về phía Tô Minh: “Cậu định vào rừng Kiếm Bi sao?”
“Đúng vậy”, Tò Minh gật đầu đáp.
“Cũng được, nhưng mà, bây giờ cậu có chắc là muốn đi vào đó không?”, một ông lão trong đó tò mò hỏi, cậu ta không phải nên nhận lời thách đấu của Mạnh Lăng trước hay sao?
Tiếc rằng Tô Minh lại không biết gì về lời thách đấu của Mạnh Lăng!
Anh vẫn luôn bế quan tu luyện, lúc này, vừa mới xuất
quan, đã chạy thắng tới rừng Kiếm Bi, nào biết trong khoảng thời gian này học viện đã xảy ra chuyện gì chứ?
“Chắc chắn”, Tò Minh gật đầu đáp.
“Vậy thì vào đi”, hai ông lão gật đầu, cho Tò Minh vào trong.
Nhưng trong ánh mắt của hai ông lão lại hiện lên một tia thất vọng.
Dưới cái nhìn của bọn họ, Tò Minh là vì muốn né tránh lời thách đấu của Mạnh Lăng nên mới vội vã đi vào rừng Kiếm Bi tu luyện.
Đối với tu giả võ đạo, thua không đáng sợ.
Điều đáng sợ là khiếp sợ chiến đấu.
Hơn nữa, cho dù Tô Minh trốn trong rừng Kiếm Bi thì sao chứ?
Rừng Kiếm Bi có hạn chế thời gian, bảy ngày, thời gian cho phép ở lại chỉ có bảy ngày, sau bảy ngày, tu giả võ đạo sẽ bị cưỡng chế tống ra ngoài.
Trốn chui trốn lủi bảy ngày chẳng có nghĩa lý gì cả.
Tô Minh vừa mới bước vào
rừng Kiếm Bi chưa tới vài phút.
Thì Mạnh Lăng đã tới đây.
Không chỉ có mỗi Mạnh Lăng đến mà rất nhiều học sinh của học viện đều đến đây!
“Tô Minh đâu? Không phải xuất quan rồi à? Sao không dám hó hé tiếng nào mà tiến vào rừng Kiếm Bi thế?”, Mạnh Lăng nhăn nhó mặt mày hỏi.
Lại để Tô Minh trốn rồi sao?
“Anh Mạnh, hẳn là anh đã lường trước được điều này mới đúng, cái tên Tô Minh kia sao dám nhận lời thách thức này
chứ? Anh quá coi thường bản thân mình rồi”, Hoàng Linh Viện cười nói.
Trong chốc lát, không chỉ có Hoàng Linh Viện, mà có rất nhiều học sinh của học viện đều cảm thấy hơi nghi ngờ liệu Tô Minh có phải đang sợ hay không?
Không thì trốn vào rừng Kiếm Bi làm gì chứ?
Trước kia bọn họ vẫn luôn nghĩ Tô Minh yêu nghiệt đến cực hạn, là kẻ yêu nghiệt nhất, nhưng có vẻ như, suy nghĩ này sai quá sai rồi, rốt cuộc Tô Minh vẫn thua vị cậu chủ Mạnh Lăng này!
Suy cho cùng, anh ta vân là yêu nghiệt vô song đến từ tầng Võ trung mà.
“Tô Minh sợ thật à?”, trong đám đông, Lâm Thanh Loan lẩm bẩm một mình, nhưng rồi lại lắc đầu, lớn giọng nói: “Sao Tô Minh lại sợ chứ? Nếu anh ấy sợ thì sẽ không trốn vào rừng Kiếm Bi đâu, ở rừng Kiếm Bi, cứ bảy ngày sẽ bị cưỡng chế tống ra ngoài, đến lúc đó, có anh Mạnh đây chặn cửa thì anh ấy có định đánh bài chuồn để trốn cũng không được.
Nếu anh ấy định trốn tránh thì đã luôn bế quan rồi, vậy mới an toàn.
Thế nên, chắc là anh ấy đang tu luyện đến thời khắc quan trọng, cần
phải tiến vào rừng Kiếm Bi, nên mới vội vàng vào đó.
Còn về phần lời khiêu chiến của anh Mạnh, có lẽ anh ấy còn không biết về nó, anh ấy vẫn luôn bế quan, sao biết được bên ngoài xảy ra chuyện gì?”
Những lời phân tích của Lâm Thanh Loan khá chính xác.
Hơn hết, cô ta vốn rất nổi tiếng ở học viện Linh Võ.
Vì vậy, trong phút chốc, có rất nhiều học sinh ở đây bỗng nhiên hiếu ra.
Thì ra là thế.
“Hứ.
Tên Tô Minh kia chắc chắn sợ chết đi được, cô ngụy biện làm gì? Sợ anh Mạnh cũng chẳng có gì phải mất mặt, anh Mạnh gần như vô địch không đối thủ ở thế hệ trẻ này, còn tên Tô Minh kia, đỡ được một chiêu của anh Mạnh đã là giỏi lắm rồi”, Hoàng Linh Viện nói tiếp: “Chỉ là một tên ranh con chui lủi không dám chiến đấu, vì sợ nên chỉ biết trốn tránh, thật nực cười”.
Hoàng Linh Viện vừa dứt lời.
“Tuy rằng tên lưu manh kia rất đáng ghét, nhưng không phải là người không dám đứng ra nhận lời thách thức, hừ hừ, đồ đàn bà xấu xa, cô chưa có gặp
tên đểu cáng kia thì cô không biết tên kia kiêu ngạo như thế nào đâu”, một giọng nói phản bác xuất hiện.
Hứa Như Ý đến đây.
Cô ta gọi Hoàng Linh Viện là đồ đàn bà xấu xa!
Hoàng Linh Việc chắc tức điên rồi!
“Sư muội, bớt tranh cãi đi được không?1′, Mạnh Lăng bất đắc dĩ, cứ nói Hoàng Linh Viện là đồ đàn bà xấu xa thì sẽ bị cô ta căm thù mất.
Ngoài ra, Hứa Như Ý nói
tên đểu cáng kia thì cô không biết tên kia kiêu ngạo như thế nào đâu”, một giọng nói phản bác xuất hiện.
Hứa Như Ý đến đây.
Cô ta gọi Hoàng Linh Viện là đồ đàn bà xấu xa!
Hoàng Linh Việc chắc tức điên rồi!
“Sư muội, bớt tranh cãi đi được không?1′, Mạnh Lăng bất đắc dĩ, cứ nói Hoàng Linh Viện là đồ đàn bà xấu xa thì sẽ bị cô ta căm thù mất.
Ngoài ra, Hứa Như Ý nói
giúp Tò Minh hết lần này đến lần khác.
Điều này làm cho hắn ta rất khó chịu!
Bây giờ, hắn rất muốn nhanh chóng dạy cho Tò Minh một bài học để xả bớt cơn tức trong lòng.
“Mạnh Lăng, chúng ta sẽ không đi, dù sao, bảy ngày chớp mắt là xong thòi, cứ chờ ở đây đi, hừ”, Hứa Như Ý hào hứng nói.
Bảy ngày sau.
Tên lưu manh Tô Minh kia sẽ sẽ rất thảm thương cho coi,
cô ta càng nghĩ càng thấy vui vẻ.
“Đợi đến khi tên kia bị Mạnh Lăng đánh bại, thế nào mình cũng phải đánh mông anh ta”, Hứa Như Ý nghĩ thầm trong lòng, đòi mắt xinh xắn càng thêm long lanh.
“Được”, Mạnh Lăng gật đầu, rồi quyết định chờ đợi ở đây.
Không đi nữa.
Dù Tô Minh cố tình hay là vô tình chạy trốn, thì trong bảy ngày nữa, tôi chắc chắn có thể chiến đấu với anh.
Trong hư không vô tận.
Dòng khí lưu lộn xộn trong hư không điên cuồng chảy xuôi chảy dọc.
Không gian mênh mông mang đến cho con người một nỗi sợ hãi vô tận và tăm tối.
Bỗng nhiên.
Một cái kiếm tráo màu trắng bạc bao phủ một cái kiếm thảm bay tới.
Kiếm thảm không lớn, nhưng cũng có hơn mười phòng.
Đứng trước kiếm thảm là
một cò gái cực kỳ xinh đẹp!
Thế nhưng, tóc cô gái bạc trắng.
Trông rất đặc biệt.
Hơi thở của cô gái rất lạnh, tựa như muốn đóng băng cả trời đất.
Đôi mắt cô sắc bén như lưỡi kiếm, tinh khiết, sáng rực nhưng lại vò cùng sắc sảo.
Cô gái mặc một bộ quần áo màu trắng, ở cổ tay áo có thanh kiếm tầm một mét, kiếm đỏ như máu, nhìn qua tròng rất bình thường, xấu xí, loang lổ, thậm
chí còn có chút nứt nẻ.
Ở sau lưng cô gái còn có hai người đàn ông, một cao một thấp, cả hai đều ăn mặc như cậu chủ nhà giàu, xen lẫn lộng lẫy là vài phân cao quý.
Lúc này, hai người đàn ông vừa mến mộ vừa kính nế nhìn chăm chú vào cô gái tóc trắng.
Thực lực của cô gái tóc trắng là cảnh giới bán bộ Chân Vương, nhưng cô ta chỉ mới hai mươi hai tuổi.
Cò gái tóc trắng tên là Ngư Dung Băng.
Cái tên này như sấm đánh bên tai ở Võ Đạo Minh tại tầng Võ trung.
Ngư Dung Băng, người đứng đầu bảng Tiềm Long!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...