Ông ta biết Tô Minh có tư chất cực kỳ cao ở mặt kiếm đạo.
Tô Minh gật đầu, đương nhiên anh chỉ gật cho có lệ.
Còn lựa chọn như thế nào thì đợi đến khi anh sát hạch, gặp được 3 nhát kiếm ý kia rồi lại quyết định sau.
Thời gian tiếp tục trôi đi.
Khoảng 2 tiếng 20 phút sau.
Cuối cùng thì Quý Thanh
Hòa cũng vượt qua không gian kiếm ý.
“Thành tích thế nào?”, Tô Minh hỏi.
“Cũng được, nhưng không chấn động như khi cô ta vượt qua 3000 bậc thang, 300 trận pháp quỷ dị và 30 con rối”, Ngô Lập Tàng có chút tiếc nuối nói: “Cộng lại thì 4 bài thi, cô Quý đã dùng 2 tiếng 31 phút 24 giây để vượt qua cầu Linh Võ.
Với tống thành tích như vậy, nếu ở năm ngoái thì cô ta đã đứng thứ nhất, vả lại còn bỏ xa người xếp thứ hai”.
“Giỏi”, ngay cả Trương Thiên
Nhẫn cũng khen một câu, rồi còn vỗ tay.
“Chỉ dùng 2 tiếng 31 phút 24 giây để vượt qua cầu Linh Võ, mình có thể làm tốt hơn cô ta không?1′, công chúa nhỏ Cố Kim lẩm bẩm.
Mà đằng sau Quý Thanh Hòa lại là 99 người rút thăm ở nhóm đầu, quá chậm.
Mãi đến 5 6 tiếng sau, khi mọi người đều gật gà gật gù buồn ngủ thì mới có người trong nhóm thí sinh thi tốp đầu vượt qua cầu Linh Võ.
Cuối cùng, trong tốp đầu có
65 người qua được cầu, người chậm nhất mất hơn cả 10 tiếng.
Kế tiếp là tốp thứ 2…
Rồi tốp thứ 3…
Tất cả đều lần lượt tham gia thi.
Nhưng cũng chẳng có ai nổi trội, thu hút người khác.
Mãi đến tốp thứ 4.
“Tống Kình Thương!”
Tống Kình Thương nằm trong tốp này.
Lần này, hầu như ai ở quảng trường cũng mở to mắt nhìn một cách đầy mong đợi.
Ánh mắt Trương Thiên Nhẫn cũng sáng lên, nhìn chằm chằm vào Tống Kình Thương.
Thậm chí ở trên không quảng trường Linh Võ còn có vài luồng khí thế dao động, rõ ràng là có các đàn anh đàn chị hay các lãnh đạo tới xem, chỉ là không xuất hiện mà thôi.
“Sư tỷ Thanh Loan, chị rất để ý tên Tống Kình Thương kia?”, trên bầu trời, trong một cái khe không gian có mấy chục bóng người trẻ tuổi đang đứng, thanh
niên khôi ngô nhất trong đám nhìn về phía cò gái mặc áo xanh đứng đầu hỏi.
Bọn họ là đệ tử nội môn trong học viện Linh Võ.
Mà Lâm Thanh Loan dẫn đầu đám người này còn có một thân phận hiến hách khác, đó là cháu gái ruột của viện trưởng học viện Linh Võ.
Không những thế, Lâm Thanh Loan còn được còng nhận là hoa hậu học viện, thiên tài đứng đầu… Vô vàn danh hiệu.
Gần như toàn bộ nam đệ tử trong học viện đều không một ai
là không thích cò ta, chỉ khác một điều, có người yêu thầm, có người lại trực tiếp theo đuổi.
“Đúng vậy”, Lâm Thanh Loan gật đầu.
Trên thực tế, cô ta không định đến đây xem người mới sát hạch.
Là ông nội dặn, bảo mình đến xem, nói là lần thi sát hạch này sẽ rất ngoạn mục, có khi còn xuất hiện thiên tài có tư chất võ đạo cao hon cả mình.
Lâm Thanh Loan rất kiêu ngạo, trong lòng thầm không phục, nên cô ta mới đến xem.
Còn thiên tài có tư chất cao hơn mình rất nhiều theo lời ông nội nói thì Lâm Thanh Loan cảm thấy, có lẽ là Tống Kình Thương.
“Tống Kình Thương quả thật xuất sắc, tu luyện Hoàng đạo, Bá đạo, Thiên Tử đạo, ba đạo kết hợp với nhau, đúng là hiếm thấy trên đời”, nhắc tới Tống Kình Thương, mấy chục đệ tử nội môn đều lộ ra vẻ nghiêm túc.
3 đạo kết hợp với nhau thật sự rất rất mạnh!
“Bắt đầu rồi”, có người lên tiếng.
Quả nhiên, tốp thứ 4 thi sát
hạch đã bắt đầu.
Tống Kình Thương lập tức bỏ xa mọi người.
Hắn ta dùng 15 giây để vượt qua 3000 bậc thang, chỉ chậm hơn Quý Thanh Hòa 1 giây.
Trong lịch sử thì thành tích ấy cũng chỉ đứng sau Quý Thanh Hòa.
Cũng coi như là cực kỳ kinh khủng rồi.
Thân pháp của hắn ta cực kỳ bá đạo, khiến người xem có cảm giác hết sức rung động, như là không bị trọng lực ngăn cản.
Khi bóng người hắn ta nhoáng lên thì máu trên người lại sôi lên sùng sục khiến người ta hoảng sợ.
Lúc Tống Kình Thương tiến vào vòng thi 300 trận pháp quỷ dị, lập tức giơ nắm tay đấm thẳng về phía trước, bao phủ một diện tích rộng lớn, hoàn toàn chẳng cần tìm kiếm mắt trận, một quyền một chưởng như là một tấm lưới lớn đập nát mắt trận một cách hết sức dễ dàng.
2 phút 30 giây, đây là thành tích của Tống Kình Thương trong vòng thi này, chắc phải nhanh hơn Quý Thanh Hòa cả
phút.
“Lại đổi mới thành tích vòng thi 300 trận pháp rồi”, giọng Ngô Lập Tàng khẽ run nói.
Trương Thiên Nhẫn cũng kích động nhìn không chớp mắt.
Tới vòng 30 con rối, lại càng đáng sợ hơn.
Tống Kình Thương đấm một quyền là có thể giải quyết một con rối mà không cần tới quyền thứ hai.
Nắm đấm ấy trông hết sức chấn động!
Giống như đang nghiền chết một con kiến.
Khí thế mạnh mẽ như sóng thần bao phủ toàn bộ quảng trường.
5 phút 20 giây là thành tích trong vòng này của Tống Kình Thương, nhanh hơn Quý Thanh Hòa 2 phút.
Quảng trường Linh Võ càng thêm tĩnh lặng.
Chỉ có từng tiếng nuốt nước bọt vang lên.
Rất nhiều người không kiềm nổi cảm thán: “Thí sinh lần này
đúng là xui tận mạng! Gặp phải một người như Tống Kình Thương, chắc bị đả kích chết mất!”
Kế tiếp, Tống Kình Thương bước đến vòng thi cuối cùng, đó là 3 nhát kiếm ý.
Hắn ta cũng chọn cách giống Quý Thanh Hòa.
Sử dụng thân pháp để di chuyển, dùng vũ lực để ngăn cản.
Nhưng, tốc độ của hắn ta quá nhanh, nên với Tống Kình Thương, muốn ngăn cản đòn tấn còng của 3 nhát kiếm ý kia là
chuyện hết sức dễ dàng.
Tuy không coi như là bước đi như bay, nhưng trong không gian kiếm ý cũng tiến về phía trước một cách hết sức nhanh chóng.
50 phút sau, Tống Kình Thương đã thông qua không gian có 3 nhát kiếm ý.
Vậy thì, tổng thành tích của hắn ta khi vượt cầu Linh Võ chỉ mất có 58 phút 05 giây.
Chưa tới 1 tiếng!
“Tổng thành tích đã phá kỷ lục trong lịch sử!”, Trương Thiên
Nhẫn chợt hét lên.
Câu đó vừa xuất hiện, cả quảng trường lại càng trở nên yên tĩnh.
VỐ số ánh mắt hoảng sợ đố dồn về phía Tống Kình Thương.
Đâu chỉ phá hủy kỷ lục.
Mà còn là yêu nghiệt đầu tiên vượt qua cầu Linh Võ chỉ trong vòng 1 tiếng.
“Đúng là không phải người mà!”, mấy chục thiên tài nội môn trong học viện cũng không kiềm nổi cảm khái.
Bọn họ cũng vượt qua kỳ thi sát hạch này.
Nên đương nhiên biết thành tích ấy đáng sợ cỡ nào.
Nếu không nhìn thấy tận mắt, chắc sẽ chẳng ai tin.
“Quả đúng là hắn ta”, Lâm Thanh Loan nhìn chằm chằm Tống Kình Thương.
Cô ta gần như đã xác định được người đó là hắn ta, vì không thể nào có ai khác biến thái hơn Tống Kình Thương được.
Bao gồm Vu Khung.
Lâm Thanh Loan quả thật
có chút áp lực.
Có lẽ ông nội nói đúng.
“Có điều, dù anh có tư chất cao hơn tôi, nhưng Lâm Thanh Loan tôi cũng chẳng phải loại người dê dàng chịu thua!”, Lâm Thanh Loan lấm bẩm.
“Tô Minh, đừng đế bị đả kích nhé! Từ trước đến nay, đối thủ của cậu không phải Tống Kình Thương hay Vu Khung… Cậu chỉ cần phát huy hết sức mình là được”, Ngô Lập Tàng an ủi Tô Minh.
Ông ta thấy anh bình tĩnh như vậy thì cảm thấy Tô Minh càng bình tĩnh, nỗi lòng lại càng không yên và chỉ đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình mà thôi.
Điều này cũng không hay.
Ông ta cảm thấy Tô Minh
cũng rất xuất sẳc.
Tuy chắc chắn sẽ kém hơn Tống Kình Thương và Vu Khung, nhưng trên đời lại có mấy ai như hai tên đó?
Tò Minh cười, anh bị đả kích á?
Anh bị đá kích bao giờ thế?
Mặc dù Tống Kình Thương thể hiển quả thật rất xuất sắc.
Sau đó lại là một khoảng thời gian chờ đợi dài đằng đẵng, đợi thí sinh trong tốp 4 vượt qua sát hạch.
Cuối cùng, cũng khoảng 10 tiếng sau mới kết thúc.
Có lẽ nhóm người này bị Tống Kình Thương kích thích, nên có 78 người vượt qua sát hạch.
“Tốp thứ 5, bắt đầu đi”, Trương Thiên Nhẫn khó khăn lắm mới bình tĩnh lại, rồi lớn tiếng thòng báo.
Trương Thiên Nhẫn nhìn về phía Vu Khung.
Hóa ra, Vu Khung nằm trong tốp 5.
“Trợn to đòi mắt, cũng đừng nháy mắt, nếm mùi tuyệt vọng đi”, Vu Khung đi về phía cầu Linh
Võ, nhưng khi đi ngang qua Tô Minh thì chợt ngừng lại, cười nhìn anh, nói một cách trắng trợn đầy chế giễu.
Phút chốc, Tô Minh bỗng trở thành tiêu điểm chú ý.
Trên không.
“Vu Khung nên coi Tống Kình Thương là đối thủ chứ không phải vẫn cứ nấn ná đi đả kích một tên vô danh tiểu tốt”, Lâm Thanh Loan nhàn nhạt nói, có chút khinh bỉ với hành động của Vu Khung.
Nếu là cô ta thì sẽ trực tiếp lơ Tô Minh.
Bởi vì so đo với Tô Minh thì quả thật là đang tự đánh giá thấp bản thân.
Một thiên tài võ đạo nên có sự kiêu ngạo của chính mình.
“Có lẽ Tò Minh kia cũng rất xuất sắc”, có người trong số mấy chục đệ tử nội môn cười, trêu.
“Xuất sắc? Xuất sắc thế nào? Xuất sắc đến nỗi phá được kỷ lục của Tống Kình Thương?”, Lâm Thanh Loan nhàn nhạt vặn lại.
Đệ tử kia bị nói mà xấu hổ.
Phá hủy kỷ lục của Tống Kình Thương? Khụ khụ khụ… Đùa gì thế!
Kế tiếp.
Cuộc thi sát hạch của tốp thứ 5 bắt đầu!
Tích tắc, một cảnh tượng khiến người ta sởn gai ốc bỗng xuất hiện!
Chỉ thấy bóng người Vu Khung khẽ lắc như dịch chuyển tức thì.
Chỉ khoảng 5 giây đã vượt qua 3000 bậc thang.
Đây… Đây… Không thể nào?
Cả quảng trường chợt im phăng phắc, vô số người nghệt mặt ngơ ngác nhìn.
Sao có thể nhanh như vậy chứ?
Ngay cả con ngươi của Tống Kình Thương cũng co rút lại.
“Đao ý của hắn ta quá mạnh, mạnh đến phóng ra ngoài, trực tiếp dằn trọng lực của 3000 bậc thang xuống.
Không có trọng lực cản trở thì vượt qua vòng này chỉ trong 5 giây cũng đúng thôi”, người khác
không hiếu, nhưng Tò Minh lại biết.
Sau đó là vòng thi 300 trận pháp quỷ dị.
Một cảnh tưởng khiến lòng người run sợ lại xuất hiện.
Vu Khung như biết được lỗ hổng của mỗi một trận pháp ở đâu, không cần phá hay nghiền nát mắt trận, bước chân nhoáng lên, cơ thể lập lòe, tức thì đã tránh thoát.
Chỉ mất 1 phút 30 giây hắn ta đã thông qua 300 trận pháp.
Quả thật là dọa người mà.
Còn nhanh hơn Tống Kình Thương 1 phút.
Trương Thiên Nhẫn kích động đến nỗi thở hổn hến.
Trên không, đôi mắt xinh đẹp của Lâm Thanh Loan cũng co rút lại.
Tất cả mọi người sợ ngây người.
“Đây là chỗ tốt do đao tâm như gương mang đến, những lỗ hổng nhỏ bé khó có thế phát hiện của 300 trận pháp kia cũng nhờ đó mà bị hắn ta phát hiện ra”, Tô Minh thầm nghĩ.
Hay cho đao tâm như gương.
Y như Bug.
Sắc mặt Tống Kình Thương thoáng sa sầm, trực giác nói cho hắn ta biết, có lẽ Vu Khung sẽ phá kỷ lục vượt qua cầu Linh Võ của mình.
“Thực lực của bổn Thái Tử cũng không kém hơn hắn ta, đáng tiếc, hắn ta theo đuổi Đao đạo.
Trong cuộc thi sát hạch này, nó quá có ưu thế”, Tống Kình Thương có chút không cam lòng, 3 đạo của mình cũng không thuộc về loại sắc sảo, nên mới chịu thiệt.
Lúc này, Vu Khung đã vào vòng thi 30 con rối.
Bỗng nhiên…
Mọi người chỉ cảm thấy đôi mắt nhói đau.
Giống như bị mù.
Là do Vu Khung rút đao!
Một đao chém ra.
Trông như chẳng có dao động nào.
Nhưng những con rối kia lại lần lượt bay ra ngoài, rồi hóa thành một đống nát vụn.
So với một sống giẻ rách còn thảm.
Cực kỳ kinh khủng.
4 phút sau.
Vu Khung đã vượt qua vòng 30 con rối, nhanh hơn Tống Kình Thương 1 phút.
Sau đó là không gian có 3 kiếm ý, cuối cùng tốc độ của hắn ta cũng chậm lại.
Hắn ta tu đao nên không thể chọn cách tìm hiểu 3 nhát kiếm ý kia.
Mà cho dù hắn ta tu kiếm, cũng sẽ không chọn cách đó.
Hắn ta cũng chọn cách giống như Quý Thanh Hòa và Tống Kình Thương.
Dùng thân pháp đế di chuyển, dùng đao để ngăn cản đòn tấn còng của kiếm ý.
Thực lực mà Vu Khung biểu hiện ra như không phải người, đặc biệt là thanh đao trong tay, nó quá đáng sợ!
Bất cứ nhát kiếm ý nào đánh tới, hắn ta chỉ giơ đao lên liền nát.
Mỗi một lần giơ đao đều vô cùng chuẩn xác và đúng lúc.
Giống như biểu diễn nghệ thuật.
Không những thế, khi hắn ta chạy về phía trước, đao ý như một thiết bị dò đường, lăn tăn vòng quanh Vu Khung dò đường, mở đường cho hắn ta.
48 phút sau, Vu Khung thòng qua không gian kiếm ý.
Sau đó.
Quang trường Linh Võ chợt vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Rất nhiều người kích động đến nỗi hú hét.
Vu Khung chỉ mất 53 phút 34 giây để vượt qua cầu Linh Võ.
Còn nhanh hơn Tống Kình Thương mấy phút!
Tống Kình Thương vừa lập kỷ lục trong lịch sử!
Kết quả…
Chưa ngồi nóng được bao lâu đã bị Vu Khung phá.
Trên không.
Lâm Thanh Loang im lặng!
Ban đầu cô ta còn tưởng Tống Kình Thương là yêu nghiệt
mà ông nội nói đến, ai ngờ…
Cò ta đã quá xem nhẹ người khác rồi.
Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Thanh Loan trở nên nghiêm nghị, dù là Tống Kình Thương hay Vu Khung thì họ đều có tư chất võ đạo xuất chúng.
Cuối cùng học viện Linh Võ cũng nghênh đón một chuyện hết sức quan trọng.
Đặc biệt là Vu Khung.
Đao ý, Đao tâm như gương, rồi cả Đao thể bẩm sinh, chỉ có chứng kiến tận mắt mới cảm
thấy tuyệt vọng cỡ nào!
“Haiz!”, Ngô Lập Tàng thở dài.
Ông ta có hơi tiếc cho Tò Minh.
Chẳng phải Tò Minh không giỏi, mà là Vu Khung không phải người.
Sao lại đối đầu với Vu Khung không biết?
Quý Thanh Hòa cắn đòi môi đỏ mọng, nhìn Tò Minh nói: “Xin lỗi!”
Cô ta cảm thấy là lỗi của mình, nếu như không vì hôm nay mình không đeo khăn che mặt để Vu Khung nhìn thấy dung mạo của mình, để đến nỗi nảy sinh ý đồ tham lam và dục vọng chiếm hữu, làm Tô Minh cũng bị vạ lây.
“Tòi còn chưa làm kiểm tra cơ mà, tuyệt vọng cái gì?”, Tô Minh mỉm cười.
Quý Thanh Hoà càng cảm thấy chua chát.
cám giác Tô Minh đang an ủi mình.
Trước đó cò ta đã tham gia cuộc thi rồi, nên quá hiếu, chỉ mất tổng cộng 53 phút 34 giây để thông qua cầu Linh Võ là kết quả vô địch thế nào!!!
Không chỉ trước đó chưa từng có tiền lệ, mà đại khái sau này cũng khó đế mà phá vỡ được kỷ lục này đúng không?
Tô Minh đúng là rất yêu nghiệt, thậm chí, bản thân mình luôn cảm thấy không nhìn thấu được anh, nhưng…
Cô ta thực sự không cảm
thấy Tô Minh có thể phá vỡ được kỷ lúc 53 phút 34 giây, không phải là vấn đề tin hay không tin Tô Minh, mà là 53 phút 34 giây gần như không phải là thành tích của nhân loại.
Đúng vào lúc này, Vu Khung sau khi xuống khỏi cầu Linh Võ liền đi thẳng đến chỗ Tô Minh.
“Đừng quên chúng ta đã đánh cược, thứ đặt cược là mạng sống, tôi rất chờ mong anh có thể phá được kỷ lục của tôi, ừm, cũng không hề khó để phá đâu, chỉ là 53 phút 34 giây mà thôi”.
Vu Khung đi đến trước mặt
Tò Minh.
Nở nụ cười đầy hàm ý.
Hùng hổ hăm doạ!!!
Lời này nói ra…
“Ha ha ha ha ha…”, cả sân viện Linh Võ đều cười vang, có rất nhiều người đã cười đến chảy cả nước mắt.
Châm chọc Tò Minh.
Có rất nhiều người đều đang nghĩ, nếu như Tô Minh biết trước Vu Khung sẽ đạt được thành tích là 53 phút 34 giây thì đại khái sẽ bị doạ cho sợ mắc tè
nhỉ? Lại còn đánh cược? Còn muốn CƯỢC mạng? Chậc chậc… đây đâu phải là đánh cược mạng sống, đây rõ là nộp mạng mà! Tự đến nhà người ta để nộp mạng!
Ngược lại, vẻ mặt Tô Minh chẳng tỏ vẻ gì, cảm xúc cũng chẳng hề xao động.
Quý Thanh Hoà lại xiết thật chặt nắm tay nhỏ bé, cực độ khó chịu, không kiềm được liếc mắt nhìn Vu Khung, hận không thế cho nổ banh xác gã này đi.
Đáng tiếc, cô ta biết mình không có khả năng này, ít nhất, bây giờ chưa có, huống hồ trên
sân Linh Võ cũng không được ra tay.
“Tin tôi”, Tô Minh dường như cảm nhận được cảm xúc xao động dữ dội của Quý Thanh Hoà, không khỏi an ủi một câu.
Và cùng lúc.
“Vu Khung, cậu có bằng lòng làm đệ tử của bổn toạ không?”, một giọng nói hờ hững mang chút lạnh lùng vang lên…
Cùng lúc xuất hiện với âm thanh kia là một người phụ nữ trung niên bay lướt từ trên trời xuống.
Khuôn mặt của người phụ nữ trung niên tròng khá đẹp mắt, khi còn trẻ chẳc chắn là một cô gái xinh đẹp, bây giờ trên gương mặt đó đã xuất hiện một vài nếp nhăn nhàn nhạt, tóc cũng đã trắng một phần.
Sau khi người phụ nữ trung niên xuất hiện, nhiệt độ trên sân Linh Võ dường như bị hạ xuống không ít.
Nhưng, điều này không hề ảnh hưởng đến các ánh mắt kính nể hướng về phía bà ta.
“Trần Thanh Minh”, Ngô Lập Tàng thấp giọng nói với Tô Minh: “Giáo tòn có tiếng tăm nhất của
học viện Linh Võ, hơn nữa, nghe nói bà ta đến từ một gia tộc đính cấp ở tầng Võ trung đỉnh cấp, được trở thành đệ tử của bà ta, có thế chắc chắn sau này có một cơ hội để đi đến tầng Võ trung đỉnh cấp, hơn nữa, còn được nhận đãi ngộ cao nhất”.
Giọng nói của Ngô Lập Tàng mang vẻ cảm thán vô hạn.
Giáo tôn ở loại cấp bậc như của Trần Thanh Minh, đã bao giờ từng chủ động xuất hiện trong cuộc thi tuyển chọn người mới, rồi nhận đệ tử trước đâu?
Đây là lần đầu tiên từ xưa đến nay đó!
Đã đủ để chứng minh Vu Khung này rốt cuộc ưu tú đến mức nào!?
Vu Khung ưu tú không đáng sợ, đáng sợ là, Tò Minh và Vu Khung lại đối đầu đến chết không thôi…
Theo sự có mặt sớm hơn dự kiến của Trần Thanh Minh.
Đồng thời đưa ra lời mời với Vu Khung, bầu không khí trên sân Linh Võ càng trở nên tĩnh lặng.
Sắc mặt của Tống Kình Thương đã u ám đến khó mà hình dung.
Trên thực tế, lần này mục đích đến đây của hắn ta cũng là trở thành đệ tử của Trần Thanh Minh.
Kết quả…
Mình không ưu tú sao?!!!
58 phút, đã phá kỷ lục cũ rồi, nhưng bi ai là gặp phải Vu Khung.
Tống Kình Thương tu luyện Hoàng đạo, Bá đạo và Vô nhân đạo, coi trọng nhất là quyết chí thẳng tiến, tự tin tuyệt đối, phàm khi gặp việc gì phải lấy phong thái trấn áp để đánh bại người khác.
Bây giờ, bởi vì Vu Khung, ba đạo của hắn đang hơi không ổn định.
Trong một thoáng, khoé miệng Tống Kình Thương rỉ ra một dòng máu tươi.
Tâm cảnh chấn động khiến hắn ta bị thương.
“Đệ tử bái kiến Trần sư”, một giây sau, Vu Khung nhìn về phía Trần Thanh Minh, cung kính cúi chào.
Trong lòng lại cực kỳ kích động.
Trở thành đê tử của Trần
Thanh Minh, có thể coi như một bước lên trời.
Bình thường mà nói, cho dù năm nay có nhiều người ưu tú, nhưng cả một khoá này lại có mấy người được trực tiếp nhận vào làm đệ tử dòng chính của giáo tòn chứ? Càng đừng nói đối phương là Trần Thanh Minh.
Có ngu mới không đồng ý.
Xong.
Không ai ngờ rằng Qúy Thanh Hòa lại lên tiếng vào lúc này: “Tiền bối, mấy ngày nay tòi nghe mọi người nói rằng Trần Thanh Minh là giáo tôn giỏi nhất
của học viện Linh Võ, vì vậy tôi luôn mong chờ, thậm chí còn có chút khao khát được trở thành đệ tử của bà.
Nhưng mà, hiện tại… là Thanh Hòa sai rồi! Có chút thất vọng!”
Đỉnh!
Đúng là quá đỉnh!
Con mẹ nó!
Tất cả mọi người trong học viện Linh Võ, không kế là người mới hay người cũ, cả người đi cùng đều ngơ ngác.
Họ không dám tin vào đòi mắt và đôi tai của mình nữa.
Qúỵ Thanh Hòa đây là đang… đang đối chất Trần Thanh Minh sao? Nếu không phải tự mình nhìn thấy thì không ai dám tin điều này là sự thật cả.
Đừng nói đến bọn họ, trên không trung, bao gồm cả Lâm Thanh Loan và những người khác của nội viện cũng bị dọa sợ, đôi mõi run rẩy.
Đã từng gặp người to gan, nhưng lại chưa gặp người nào to gan đến vậy.
“ô? Sai rồi sao? Thất vọng?”, Trần Thanh Minh cười, nhưng những người thân quen với bà ta đều biết, đây là dấu
hiệu bà ta sắp nổi giận.
Trần Thanh Minh rất ít tức giận, càng đừng nói là phần nộ, đôi mắt của bà ta lạnh lùng, băng lạnh như âm một nghìn độ, như thế sắp đóng băng tất cả mọi thứ.
Khí tức lạnh lẽo trừ quanh người Trần Thanh Minh dao động ra bốn phía xung quanh…
Cả sân Linh Võ phảng phất như bị nhét vào trong vùng đất Cửu u, lạnh đến tắc thở.
Một số người có thực lực kém một chút, lúc này đều đang láo đảo như sắp ngã xuống đất
hôn mê.
“Quý Thanh Hoà, còn không mau xin lỗi Trần giáo tòn?!!! Cô đang lên cơn gì đấy?”, Ngô Lập Tàng muốn khóc ròng, mặt cắt không còn hột máu, lập tức quỳ xuống đất, quay ra quát Quý Thanh Hoà.
Ông ta cũng vì cực kỳ coi trọng Quý Thanh Hoà, thậm chí đã đặt cược lên người Quý Thanh Hoà.
Cho nên, mới trong lúc do dự mới quyết định liều mạng, quỳ trên đất, muốn cứu vớt Quý Thanh Hoà, nếu đổi lại là người khác thì lúc này đều sẽ rũ sạch
quan hệ với Quý Thanh Hoà rồi.
“Tôi không sai, vì sao tòi phải xin lỗi?”, giọng nói của Quý Thanh Hoà lớn hơn một chút, đúng vào lúc này, cò ta cảm thấy rất lạnh, bị khí tức của Trần Thanh Minh đâm chích khiến cho máu tươi khắp cơ thể và Chân khí đều muốn đứt đoạn, cò ta vần đứng tại chỗ, ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp mang đầy vẻ kiên định và bướng bỉnh, cô ta cắn chặt răng, nhìn thẳng Trần Thanh Minh: “Theo như Thanh Hoà được biết, học viện Linh Võ trước giờ, nếu như giáo tôn muốn lựa chọn đệ tử dòng chính từ người mới thì đều phải đợi đến khi cuộc thi kết thúc.
Mà
bây giờ, cuộc thi đã kết thúc chưa? Trần giáo tòn vì sao lại vội vã như vậy? Trần giáo tòn có chắc chắn rằng Vu Khung chính là người có thành tích cao nhất trong những người mới, người ưu tú nhất của khoá này không?”
Quý Thanh Hoà thẳng thừng chất vấn!
Cò ta cứ khó chịu như vậy đấy!
Trần Thanh Minh bây giờ lại đứng ra mời Vu Khung, ý là những người mới chưa tham gia thi, đều không thể nào vượt qua Vu khung?
Mặc dù, Quý Thanh Hoà cũng không quá quan tâm có thể trở thành đệ tử của Trần Thanh Minh được hay không.
Thế nhưng cách làm này của Trần Thanh Minh, đã khiến tất cả các đệ tử còn chưa tham gia thi đều cảm thấy coi thường.
Khinh ra mặt.
Chí ít, Quý Thanh Hoà cảm thấy, Tò Minh còn chưa thi, mặc dù khả năng vượt qua Vu Khung bằng 0, nhưng biết đâu được? Biết đâu lại có kỳ tích xảy ra thì sao?
“Ồ…vậy sao? Cô là đang muốn nói với bổn toạ rằng, trong số những người thi mới còn chưa tham gia kỳ sát hạch, có người có thể vượt qua thành tích của Vu Khung sao?”, Trần Thanh Minh vô cùng tức giận, cười mà hỏi lại.
Thật đúng là trên đời loại người nào cũng có.
Lời nào cũng dám nói.
Trần Thanh Minh đã ở học viện Linh Võ bao nhiêu năm qua, cũng chứng kiến cả trăm kỳ thi sát hạch, với thành tích của Vu Khung, nói không ngoa, thì cũng đã là thành tích khủng nhất rồi.
Lẽ nào còn có người có thể vượt qua thành tích của Vu Khung sao? Lại còn là ở ngay trong đợt thi lần này? Ha ha ha…
Trần Thanh Minh đã có phần không tuân theo quy tắc, đã đứng ra trước chiêu mộ Vu Khung trở thành đệ tử, song cũng chỉ vì Vu Khung quá tài giỏi.
Bà ta sợ đợi tời khi kỳ sát
hạch kết thúc, những giáo tôn khác cũng qua giành người, mặc dù bà ta tự tin có thể cạnh tranh được với các giáo tôn khác, thế nhưng ngộ nhỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sao?
Cho nên, mới tranh thủ đến trước.
Tuy rằng làm vậy quả thực là không tôn trọng những người còn chưa thi, nhưng nói không ngoa thì trong số những người mới chưa tới lượt thi, thì có ai xứng đáng đế Trần Thanh Minh phải tôn trọng?
Nghe lời chất vấn của Trần Thanh Minh, Quý Thanh Hoà đỏ
bừng mặt…cô ta không biết nên trả lời thế nào.
Cò ta rất muốn chỉ về phía Tô Minh, nói: Tô Minh có khả năng đấy!
Thế nhưng lí trí nói với cò ta rằng, không nên làm nhưvậy, nếu cứ bốc đồng, thì sẽ hại Tô Minh, dù sao, khả năng vượt qua Vu Khung của Tô Minh là cực kỳ thấp.
Một khi thành tích của Tô Minh kém xa Vu Khung, tới lúc đó, không chỉ có bản thân cô ta phải chịu đả kích và chế nhạo của Trần Thanh Minh, mà thậm chí sẽ khiến Tô Minh phải liên
luỵ theo.
Cô ta không thể kéo Tô Minh xuống nước cùng.
“Tại sao lại không nói gì?”, Trần Thanh Minh đột nhiên lớn tiếng: “Vừa rồi không phải vẫn còn mau mồm mau miệng lắm sao?”
Trần Thanh Minh tỏ ra lấn lướt.
Cả quảng trường trở nên tĩnh lặng.
Rất nhiều người thầm thở dài một tiếng, song vẫn rất khâm phục sự bạo dạn này của
Quý Thanh Hoà.
Thế nhưng Quý Thanh Hoà tức Trần Thanh Minh thì cũng ích gì, tất cả mọi người đều biết, Trần Thanh Minh tuy có đứng ra hơi sớm, khiến vài người không thoải mái, nhưng quả thực câu nói vừa rồi của bà ta không sai: không còn ai trong đợt thi này có khả năng vượt qua Vu Khung.
Đây chính là sự tự tin của Trần Thanh Minh.
“Mau nói!”, Trần Thanh Minh lại nói, thậm chí, còn tỏ rõ khí thế chèn ép Quý Thanh Hoà.
Trần Thanh Minh lại bị một
người mới chất vấn? Cho nên bà ta làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho được?
Quý Thanh Hoà có phần chột dạ, mặc dù vẫn ngẩng cao đầu, nhìn lại Trần Thanh Minh, thế nhưng sắc mặt có phần tái nhợt, cả người run lên.
Thê lương.
Đúng lúc này…
Đột nhiên.
Quý Thanh Hoà cảm nhận được, có một bàn tay lớn ấm áp nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô ta.
Cô ta bất giác quay đầu lại, liền thấy Tô Minh, đang đứng sát bên cạnh.
Tô Minh mỉm cười, nhìn về phía Trần Thanh Minh: “Tôi nghĩ, thành tích của tòi, sẽ vượt qua Vu Khung”.
Lời vừa thốt ra.
Khiến cả quảng trường rơi vào tĩnh lặng!
“Ha ha ha ha ha…”, nhưng ngay sau đó, Trần Thanh Minh liền bật cười ha ha, bà ta tỏ rõ sự khinh thường nhìn về phía Tò Minh, coi khinh mà rằng: “Chàng trai trẻ à, anh không biết gì về
cây cầu Linh Võ”.
Vu Khung đứng một bên, cũng chế giễu cười nhạo.
“Giáo tòn Trần cũng vậy, bà cũng không biết gì về tôi cả”, Tô Minh điềm đạm nói: “Nói những điều này cũng không có ích gì, nếu như giáo tôn Trần đã khẳng định thành tích của tòi sẽ chẳng ra gì, vậy chi bằng, chúng ta cùng cược một phen, đánh cược giữa thành tích của tôi và Vu Khung”.
Đánh cược?
Lại dám đánh cược của Trần Thanh Minh?
“Đánh cược? Anh cũng xứng sao? Anh đã từng cược với Vu Khung rồi, nếu thua thì anh phải chết, thì anh còn mang cái gì ra cược được nữa?”, Trần Thanh Minh coi khinh ra mặt.
“Nếu tôi thua, thì trước thực hiện giao kèo với Vu Khung, cũng tức là trước khi chết, tôi sẽ quỳ lạy giáo tôn Trần, coi như để giáo tòn Trần hả giận.
Còn nếu tôi thắng, thì giáo tôn Trần phải quỳ xuống xin lồi Quý Thanh Hoà, thừa nhận mình đã sai, thế nào”, Tô Minh nói.
“Anh muốn chết hả!”, Trần Thanh Minh suýt chút đã động thủ, lại dám bắt bà ta quỳ?
Hạng tôm tép mà cũng dám cuồng vọng!
Rất nhiều người có mặt trên quảng trường lúc này giật thót mình, Tô Minh cũng quá to gan lớn mật rồi…
“Nếu giáo tôn Trần không dám đánh cược thì thôi vậy”, Tô Minh tuỳ ý buông ra một câu.
“Tôi cược với anh”, Trần Thanh Minh trầm mặt một lúc, rồi rằn ra từng chữ.
Tuy rằng, bà ta sẽ chịu thiệt trong lần cược này, vì dù sao nếu Tô Minh thua, thì cũng là người chết, trước khi chết còn phải dập đầu xin lỗi, cũng chẳng mất mát điều gì.
Thế nhưng ngộ nhỡ bản thân bà ta thua thì sao, bà ta sẽ phải cúi đầu nhận lỗi, vậy thì….
Thế nhưng, Trần Thanh Minh có thể khẳng định được, bà ta sẽ không thua.
Huống hồ, nếu giờ phút này mà bà ta phát hoảng, thì sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của mình.
“Cuộc thi tiếp tục”, Trương
Thiên Nhẫn lớn tiếng nói.
Trương Thiên Nhẫn mặc dù là Phó viện trưởng, thế nhưng trên thực tế, vừa rồi, sau khi Trần Thanh Minh xuất hiện, làm gián đoạn cuộc thi, ông ta cũng không đứng ra can ngăn.
Thậm chí, Trần Thanh Minh vi phạm quy tắc, cuộc thi còn chưa kết thúc, đã chạy tới chiêu mộ đệ tử, ông ta cũng không nói gì.
Bởi vì Trương Thiên Nhẫn biết rõ, Trần Thanh Minh có xuất thân không hề đơn giản, tuy chỉ là giáo tôn, nhưng quyền lực của bà ta tại học viện Linh Võ, lại
không hề kém cạnh gì so với cái chức phó viện trưởng nhỏ bé như ông ta.
Xét về sức mạnh, Trần Thanh Minh còn mạnh hơn nhiều.
Nhóm thi mới tiếp tục bẳt đầu.
vẫn một nhóm 100 người như trước.
Tới lượt nhóm thứ sáu.
Còn lâu mới tới lượt Tô Minh, vì anh ở nhóm mười tám.
Trần Thanh Minh và Vu
Khung đi sang một bên, bà ta nói gì đó với Vu Khung, gần như đã đợi được tới lúc làm sư tôn, mà chỉ bảo ngay cho Vu Khung.
“Xin lỗi”, Quý Thanh Hoà khẽ nói, rồi lại cúi đầu: “Là do tòi kích động quá”.
“Tôi rất thích phóng thái cứng rắn vừa rồi của cô khi đối diện với Trần Thanh Minh”, Tô Minh cười nói, và còn khẽ xoa đầu Quý Thanh Hoà.
Quả thực rất thích.
Người con gái độc nhất vò nhị này!
Tính cách lại rất phù hợp với tiêu chuẩn của Tô Minh.
“Anh thảm rồi”, đúng lúc này, công chúa nhỏ Cổ Kim cũng đi tới, nhỏ tiếng nói với Tô Minh: “Nếu như anh chỉ đánh cược mạng sống với Vu Khung thòi, anh có thua, thì tôi đây còn bảo kê được, nhưng anh lại dám khích với cả Trần Thanh Minh, lại còn cược ai thua sẽ phải quỳ lạy, anh cũng to gan quá rồi đấy, lần này thì coi như xong chuyện rồi đấy…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...