Tô Minh thẳng thắn khen ngợi như vậy khiến trong lòng cô ta cảm thấy là lạ.
“Cậu Tô, bây giờ chúng ta đến giáo tôn các hay ra võ trường?”, viện võ đạo rất rộng, như một trường đại học vậy, đường đi bằng phẳng, sạch sẽ, cây cối hoa cỏ đều có người chuyên môn chăm sóc, nhìn qua cũng không tệ.
Chu Khánh Di khẽ hỏi.
Giáo tôn các là nơi ở riêng biệt giành cho giáo tôn, được xây dựng khá xa hoa, chiếm chọn cả một khu nhà, đến nay chưa từng có ai ở.
Bởi những giáo tôn mà nhà họ Diệp tìm đến trước đây, không có ai chịu được quá một ngày, vì thế không có cơ hội vào ở.
Còn về võ trường, đó là nơi tu luyện mỗi ngày của các học viên thuộc viện võ đạo nhà họ Diệp.
Mà các học viên chính là những người tu luyện dự bị trong viện võ đạo.
“Võ trường đi”, Tô Minh nói.
“Hả?”, Chu Khánh Di bất đắc dĩ, lúc này đến võ trường thì cũng quá huênh hoang rồi!
Như vậy khác nào cố ý cho các học viên cơ hội gây phiền phức chứ.
Hơn nữa, hầu hết các học viên đều ở võ trường, một khi Tô Minh mất mặt thì tất cả mọi người đều sẽ nhìn thấy, như vậy anh còn mặt mũi ở lại viện võ đạo hay sao?
“Được”, mặc dù bất đắc dĩ nhưng Chu Khánh Di chỉ có thể đồng ý.
Lúc đón Tô Minh, cô Diệp đã nói hôm nay mọi việc đều phải nghe theo lời anh.
“Viện võ đạo nhà họ Diệp phân thành 4 khu, phía nam là khu nhà ở, phía tây là võ trường để luyện tập, phía đông là nhà ăn, phía bắc là bãi đỗ xe”, Chu Khánh Di vừa đi về phía võ trường vừa giải thích với Tô Minh.
Tô Minh cũng rất kiên nhẫn lắng nghe.
Hai bên đường còn có vài bảng báo.
Bên trên mỗi bảng đều dán rất nhiều báo giấy, trông có vẻ đã cũ.
Tô Minh tò mò mà dừng lại, nhìn những tờ báo trên bảng.
“Cuộc thi giao lưu giữa 8 viện võ đạo?”
Tô Minh nhìn một lúc mới phát hiện ra nội dung những tờ báo đều liên quan đến cuộc thi giao lưu này.
“Cậu Tô hẳn biết ở Đế Thành có 8 đại gia tộc.
Tám gia tộc này đều có viện võ đạo, còn những gia tộc khác ở Đế Thành thì chưa có năng lực để mở viện võ đạo riêng”, Chu Khánh Di vừa kiêu ngạo, vừa ngưỡng mộ nói.
“Tám viện võ đạo của tám đại gia tộc mỗi năm đều tổ chức một cuộc thi giao lưu.
Thành tích của viện võ đạo nhà họ Diệp đều ở tầm trung, khoảng hạng 4, hạng 5 gì đó, không cao cũng không thấp”.
“Thành tích tốt nhất là vào 8 năm trước, nhà họ Diệp có một thiên tài, cuộc thi lần đó và cũng là lần duy nhất nhà họ Diệp lấy được hạng nhất”.
“Những tờ báo trên bảng đều là báo của 8 năm trước, chủ yếu viết về cuộc thi đấy”.
…
“Ra là vậy”, Tô Minh gật đầu, nhớ kỹ một cái tên: “Diệp Chiêu”, bởi các tờ báo nhắc lại cái tên này rất nhiều lần.
Người tên Diệp Chiêu này hẳn là thiên tài của võ đạo viện nhà họ Diệp 8 năm trước mà Chu Khánh Di nhắc đến.
Trong lúc Tô Minh và Chu Khánh Di chậm rãi bước đến võ trường thì nơi đây đã nhốn nháo hết cả lên rồi!
Tại võ trường, khoảng 3, 4 trăm thanh niên gần như đều dừng việc luyện tập, đối kháng lại mà bắt đầu nghị luận.
“Vị giáo tôn đó đến rồi?”
“Chỉ khoảng 20 tuổi? Sao có thể?”
“20 tuổi mà cũng dám đến làm giáo tôn? Không biết trời cao đất dày”.
“Nghe nói cô cả rất kính trọng người này, thật kỳ lạ, tiêu chuẩn của cô cả đáng lẽ phải rất rất cao mới đúng!”
“Trực tiếp đến võ trường? To gan thật đấy!”
…
Trong lúc nghị luận, đột nhiên có người nhìn về phía một thanh niên dong dỏng cao.
Người thanh niên này có khuôn mặt tuấn tú, bắp thịt săn chắc, khí chất lạnh lùng không cho phép người tới gần.
Ngoại trừ khí chất lạnh lùng này ra, thực tế hắn không hề nổi bật trong đám người.
Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra nắm tay của hắn lớn hơn hẳn người thường.
Ngoài ra, người này không dừng lại như những người khác trong võ trường mà vẫn vung quyền, mồ hôi như mưa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...