Hơn nữa, một khi thua cuộc, theo thỏa thuận trước đó, cô ta phải hiến dâng mười giọt máu trong tim của mình.
Cả người cô ta cũng chỉ có tầm 5 giọt máu trong tim, giao ra 0 giọt, cho dù là không chết cũng phải chịu thương tổn tới tàn phế, không biết phải hao tốn bao nhiêu vật quý trên trời dưới bể mới có thể hồi phục lại.
Ngoài ra, máu trong tim còn bao hàm cả máu thần, cũng sẽ thuộc về Tô Minh.
Trái tim của Mộ Dung Yêu đang rỉ máu.
Vô cùng đau lòng.
Nhưng dù cho thống khổ đến đâu cô ta cũng không thể chơi xấu.
Trước chưa nói đến việc một khi chơi xấu bản thân có thể trở mình sống sót khỏi tay Tô Minh cùng ông lão mù kia hay không, cho dù sau khi nuốt lời, cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với tâm cảnh và vận may, sẽ khiến cô ta hoàn toàn đánh mất cơ hội trở thành nữ đế.
“Tôi thua rồi!”, Mộ Dung Yêu nhìn chằm chằm thật sâu vào Tô Minh, cô ta đem dung nhan của Tô Minh khắc sâu vào đáy lòng.
“Ừm, 0 giọt máu trong tim của cô, bây giờ phải ép ra ngoài, giao lại cho tôi”, Tô Minh nói nhàn nhạt.
Đang nói, anh bỗng nhiên nâng thanh Ma La Kiếm lên, chém một nhát vào nửa trên của Thủ Hộ Sơn, nói chính xác hơn, thì là về phía dãy nhà trải dài không dứt của nhà họ Thẩm.
Đã tiêu tốn một lần sử dụng nội giáp thạch, không thể lãng phí hơn nữa, như thế nào cũng phải vung Ma La kiếm một lần nữa.
Hơn nữa, anh cũng tò mò không biết thanh Ma La này mạnh mẽ đến mức nào?
Nhà họ Thẩm đã lưu truyền hàng ngàn năm nay.
Trải qua hàng nghìn năm, mặc dù người nhà họ Thẩm vẫn không được tính là đặc biệt thịnh vượng, nhưng lại xây dựng không hề ít phòng ốc, lầu gác, tháp luyện khí, tàng thư các…, trên dưới 200 người của nhà họ Thẩm lại sở hữu trên một ngàn phòng ở.
Nhưng lúc này khi một kiếm này của Tô Minh rơi xuống!!!
“Hô…”
Giống như cơn gió cổ xưa phong hóa vạn vật thổi qua...!
Một tia phong vận màu đen pha ánh đỏ mờ nhạt, giống như gợn sóng lăn tăn, quét qua hư không và thời không, chậm rãi khuếch tán.
Sau nửa nhịp thở.
Một cách lặng lẽ, hàng ngàn gian phòng của nhà họ Thẩm toàn bộ đều hóa thành hư vô.
Không còn sót lại chút gì.
Cho dù là những căn phòng đó được xây dựng từ những cây gỗ cổ cao vút tầng mây, hay là huỳnh thạch tinh xảo, cho dù là chúng được bao phủ dày đặc bằng trận pháp, hay được sơn bằng các lớp kim loại.
Tất cả đều trở thành cát bụi, tro bụi bay lượn vào hư không.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...