"Bố, để con ra chơi với hắn ta", Cơ Khâm có chút ngứa tay, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm Diệp Võ.
Giờ phút này, Diệp Võ giống như một chiếc xe tăng lủi vào chồ không người.
Cho dù xung quanh có vài người tấn còng, nhưng vẫn đánh đâu thắng đó, thể hiện ra sức mạnh đáng sợ của mình.
Đặc biệt là nắm đấm kia, hầu như vung ra quyền nào là sẽ cướp đi tính mạng của người ấy.
Nếu không phải lúc này, các cao thủ cảnh giới Tông Sư của ba nhà Cơ, Ngụy, Công Tôn bị Thiên Tự Vệ và Địa Tự Vệ của nhà họ Diệp miễn cưỡng bám chân thì ba người Công Tôn Hạ đã bảo họ chạy tới bao vây giết chết Diệp Võ rồi.
Cơ Khâm mở miệng thật sự là quá đúng ý mọi người.
Dù gì Cơ Khâm cũng là một thiên tài siêu cấp, có cảnh giới Tông Sư đỉnh phong, cũng không phải dạng dễ chơi.
ít nhất, ở mặt cảnh giới, hắn ta mạnh hơn Diệp Võ hai cảnh giời nhỏ, càng chưa nói đến mấy
năm nay Cơ Khâm đều tu luyện trong dòng chính của nhà họ Cơ ở Huyền Linh Sơn.
Công pháp hay Võ kỹ cũng rõ ràng mạnh hơn Diệp Võ.
"Cẩn thận", Cơ Thương Hải gật đầu, dặn dò.
Cơ Khâm lập tức biến thành một đường cong màu đen quái dị xông thẳng tới chỗ Diệp Võ.
Chỉ trong nháy mắt.
"Phụt..."
Diệp Võ chỉ cảm thấy cánh tay phải của mình chợt lạnh, sau đó một cơn đau dữ dội bỗng ập
tới.
Máu tươi bắn ra, Diệp Võ suýt chút nữa ngất xỉu.
Toàn bộ cánh tay phải của hắn ta đã bị chém đứt lìa khỏi vai.
"ÁI", Diệp Võ tức thì bị thương nặng, cả người vội lùi ra sau: "Cơ Khâm, thằng vô liêm sỉ!"
Một cậu chủ của nhà họ Cơ thế mà lại đánh lén?
Huống chi, thực lực của Cơ Khâm còn mạnh hơn Diệp Võ rất nhiều.
Mà lúc này, hắn ta còn bị người khác vây đánh, Cơ Khâm lại còn đánh lén.
Diệp Võ tức
giận đến nỗi con ngươi hằn lên như máu.
"Khà khà khà...!Diệp Võ, trông mày cũng là một vị tướng dũng mãnh, hay là đầu hàng đi theo tao, thế nào?", Cơ Khâm cầm kiếm, cười cợt: "Dù sao cũng đỡ hơn là đi theo tên Tô Minh ngỏm củ tỏi kia đúng không?"
"Cút - bà - mày - đi!", Diệp Võ nhổ một ngụm máu ra, hung ác lao về phía Cơ Khâm.