Có thể khiến nhà họ Công Tôn, họ Ngụy, họ Cơ tổn thất ở mức thấp nhất với tiền đề nhà
họ Diệp sẽ bị tiêu diệt mới là điều bọn họ mong muốn.
"Ông cụ Diệp, chúng tôi sẽ cùng sống cùng chết với nhà họ Diệp!", Chu Khánh Di hét.
"Cùng sống cùng chết!", Chu Khánh Di vừa hét, hơn 200 học viên trong viện võ đạo nhà họ Diệp cũng đồng thanh hét.
Mặt mày ai nấy đều tràn đầy nước mắt, thậm chí có người còn đỏ mắt, cả người hừng hừng lửa giận muốn liều mạng một trận, không chút sợ hãi.
Khí thế ấy quay cuồng một chỗ với nhau, ngay cả ông cụ Diệp cũng giật mình kinh ngạc.
ông ta đã đánh giá thấp sự kính trọng của các học viên trong viện võ đạo nhà họ Diệp với Mộ Cấn và Tiểu Minh!
Quả thật là đã quá xem nhẹ roi.
Õng cụ Diệp còn định nói gì, Chu Khánh Di đã gằn từng chữ nói: "Ồng cụ Diệp, chúng tôi là tự nguyện, dù có chết cũng muốn kéo theo một số người chết chung!"
Ngay cả một cô gái bình thường luôn yên tĩnh như Chu Khánh Di mà lúc này cũng vô cùng hung hăng và giận dữ.
"Đúng vậy, cho dù có chết cũng muốn kéo theo một số người chết chung", các học viên đều siết chặt nắm tay đến nỗi kêu lên răng rắc.
"Tốt! Tốt! Tốt!", gương mặt ông cụ Diệp cũng đỏ lên: "Từ ngày thành lập đến nay, nhà họ Diệp tôi đã trải qua được 174 năm.
Tới thế hệ của tôi đây lại đối mặt với sự diệt vong.
Nhưng, tôi cũng kiêu ngạo, bởi vì hơn mười viện võ đạo của nhà họ Diệp chỉ có thời tôi là xuất sắc nhất.
Cho dù nhà họ Diệp có bị tiêu diệt thì tôi cũng tự hào, ha ha ha ha! "
Cùng lúc đó.
"Diệp Thành Bang, còn không chịu mở cổng ra à? Sao? Định chờ ba nhà chúng tòi tự mình phá cổng hử?", bên ngoài trang viên, Ngụy Chấn Phong hét, giọng nói vang vọng cả trang viên.