Chấn động bởi nghị lực của cô ta.
Hai ngày trời, vũng máu trên đất đã đông lại, không biết Diệp Mộ Cẩn đã mất bao nhiêu máu.
Cô ta vốn bị thương nặng, lúc này khí huyết vô cùng kém, dường như sắp không trụ nổi nữa.
"Mộ Cấn! Uống chút đan dược đi!", Tiêu Nhược Dư khàn giọng nói.
Cô ta cũng vô cùng xúc động trước sự kiên trì của Diệp Mộ Cấn và tình cảm của Diệp Mộ Cẩn dành cho Tô Minh.
Nhưng cứ như vậy thì Diệp Mộ Cấn sẽ chết mất, thật sự sẽ chết.
Diệp Mộ Cấn lắc đầu, sau đó...
Cô ta đứng dậy...
Cô ta run rẩy đứng dậy, chật vật lắm mới đứng dậy được.
Lúc đứng lên, cô ta đặt chiếc lọ nhỏ chứa đầy thuốc trị thương lên mặt đất mà ban nãy dập đầu.
Nhưng không có tác dụng gì, kể cả lúc này cô ta đã rơi vào trạng thái thập tử nhất sinh.
"Nhược Dư! Chúng ta...
Chúng ta về Đế Thành đi! Từ...!Từ lúc Tô Minh bị nhốt trong Tây Lâm Sát trận đến giờ đã hai ngày hơn rồi, đợi khi chúng ta về đến Đế Thành cũng mất ba ngày rồi”, Diệp Mộ Cẩn nói, giọng nói vô cùng yếu ớt.
Đây là lý do tại sao Diệp Mộ Cẩn đứng dậy và không dập đầu nữa.
Bởi vì, kể cả lúc này Lữ Chân Tuân đứng ra đồng ý thì cũng vô dụng và không còn ý nghĩa gì.
Thời hạn ba ngày sắp tới, Tây Lâm Sát trận sắp khởi động rồi, không cần đến Lữ Chân Tuân
và Huyền Thanh Tông.
Còn về thuốc trị thương...!Diệp Mộ Cấn sẽ không dùng đến.
Cô ta không muốn nợ ân tình của Huyền Thanh Tông và Lữ Chân Tuân.
Đây là chí khí của cô ta.
"Được...!Chúng ta đi", Tiêu Nhược Dư sắp khóc đến nơi.
Cò ta vội đỡ Diệp Mộ Cẩn dậy nhưng vừa đỡ lên thì Diệp Mộ Cấn ngất đi.
"Mộ Cẩn!", Tiêu Nhược Dư sốt ruột hét lên.
Trên người cô ta
lại không có đan dược trị thương.
Cô ta do dự một lát, cuối cùng nhìn xuống lọ thuốc ở trên đất.
Nhưng cò ta cắn chặt răng mà không cầm lên.