Nhất là Diệp Mộ Cẩn, đúng là ông nội và cháu gái, đến cuối cùng thì cũng vẫn là máu mủ ruột thịt, cái gọi là cho mình còng bằng cũng chỉ là cấm túc một tháng mà thôi!
Đương nhiên, Diệp Mộ Cẩn cũng không ảo tưởng rằng Lữ Chân Tuân sẽ trừng phạt cháu gái mình thật nặng.
Tìm lại được tín vật, Lữ Chân Tuân cũng đã xuất hiện, cô đã mãn nguyện lắm rồi.
Cò chỉ muốn Lữ Chân Tuân thực hiện lời hứa, cứu Tô Minh, chỉ vậy mà thôi, những thứ khác đều không quan trọng.
"Đúng là miếng lệnh bài đó", giọng Lữ Chân Tuân có chút xa xăm, vuốt nhẹ lên lệnh bài, ánh mắt nhìn về phía Diệp Mộ Cẩn có chút từ ái giống bậc trưởng bối nhìn con cháu nhà mình: "Trị
thương trước đã".
Trong lúc nói, ông ta đưa cho Diệp Mộ Cẩn một chiếc bình nhỏ, bên trong đựng thuốc trị thương.
"Cảm ơn tiền bối", Diệp Mộ Cấn cầm lấy chiếc bình nhỏ nhưng không hề lập tức dùng ngay, mà sốt ruột ngẩng đầu nhìn về phía Lữ Chân Tuân: "Tiền bối, xin ông giúp cháu!”
"Cô nói đi! ".
Nếu như tín vật đã xuất hiện, ông ta đương nhiên phải thực hiện lời hứa.
ông ta nợ Diệp Thành Bang một mạng.
"Cháu có một người bạn, không, là người đàn ông của cháu, bị nhốt bên trong Tây Lâm Sát trận, cháu muốn nhờ tiền bối ra tay, mở Tây Lâm Sát trận kia cứu anh ấy", Diệp Mộ Cẩn nhìn về phía Lữ Chân Tuân đầy hy vọng, trong giọng nói cũng mang đầy sự khẩn cầu và sốt ruột.
"Bị nhốt trong Tây Lâm Sát trận?", Lữ Chân Tuân nhíu mày: "Kích phát bao nhiêu mắt trận?”
"Sáu mươi tư".
"Sáu mươi tư? Vậy thì không cứu được nữa.
Hẳn là đã chết rồi.
Cho dù có mở Tây Lâm Sát trận ra cũng không có tác dụng", Lữ Chân Tuân hờ hững nói, rất chắc chắn.
"Không, tiền bối, thực lực của người đàn ông của cháu rất mạnh, cháu tin là anh ấy còn chưa chết".
Diệp Mộ Cẩn vội vàng nói.
Lữ Chân Tuân lắc đầu, có chút bất lực.
ồng không muốn đả kích cô gái nhỏ trước mặt đây, dù gì cũng là cháu gái của Diệp Thành Bang.
Nhưng Sát trận sáu mươi tư mắt trận, đó là điều tương đối khủng khiếp.
Một người thanh niên có thể mạnh đến đâu? Nếu nhốt bên trong đó thì một tích tắc đã chết rồi chứ? Nói không chừng tro cốt cũng chẳng còn nữa rồi.
"Nha đầu nhà họ Diệp à! Có lẽ hiếu biết cúa cô về Tây Lâm Sát trận chưa đủ! Nói như vậy nhé! Cho dù lão phu có bị nhốt bên trong đó, nếu như sáu mươi tư mẳt trận đều đã mở, thì lão phu cũng phải chết, không thể chịu được quá một phút, cô có hiểu không? Chẳng lẽ, thực lực người đàn ông của cô có thể
mạnh hơn lão phu hay sao?"
Lữ Chân Tuân hít sâu một hơi, nói: "Nha đầu nhà họ Diệp, lão phu quả thực đã nợ một món nợ sống chết với ông nội của cò, cho nên, cò hãy đổi một yêu cầu khác, cho dù cô có muốn trở thành đệ tử cuối cùng của lão phu, lão phu cũng sẽ đồng ý".
Lời này của Lữ Chân Tuân vừa nói xong, sắc mặt tất cả mọi người có mặt trên sân luyện võ đều thay đổi rất nhanh.
Trở thành đệ tử cuối cùng của Đại trưởng lão.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...