Phùng Chí Đằng và Hoàng Nhuận Dương trên thực tế cũng suy nghĩ gần giống với Dư Thủ Lâm, hai người bọn họ rất kính nể Tò Minh, ấn tượng về anh cũng rất sâu sắc.
Không có ai phát hiện, trên một ngọn núi phía xa của sân Tây Lâm, có một ông lão đứng đó, yên lặng không cử động, bị không khí che mờ, người này chính là Phong Bất Hủ đang bịt mặt, Phong Bất Hủ lầm bầm tự nhủ: "Tiểu tạp chủng, hôm nay
chính là ngày giỗ của mày, xuống địa ngục mà xám hối với Minh Nhi của tao đi".
Đúng vào lúc này.
"Lão hủ xin chào cậu Tô”, một ông cụ mặc áo vải thò đi đến, sự xuất hiện của ông ta cũng trở thành tiêu điểm, ông ta đi thẳng đến trước người Tò Minh, chắp tay.
"Tiền bối khách sáo rồi", Tò Minh không hề quen biết đối phương, nhưng thực lực của đối phương cũng khá, cảnh giới Bán bộ Tôn giả, đối với Tô Minh hiện tại mà nói, chẳng là gì, nhưng đặt ở giới thế tục thì đã gần như
vô địch.
Sau khi ông cụ áo vải chào hỏi Tô Minh xong liền đi về phía chiếc lồng sắt mười sáu cạnh cực lớn ở chính giữa sân Tây Lâm.
Rất nhanh, ông ta đã đứng ở bên trong đài cao của chiếc rông.
"Lão hủ là Kỷ Thọ Niên.
Chắc hẳn chư vị nếu như đã từng tham gia các cuộc thi đấu giao lưu giữa các viện võ đạo trước đó hoặc là đã từng xem qua các cuộc thi đấu giao lưu trước đó đều biết lão hủ", ông cụ cất lời, trong giọng nói chứa đầy
khí lực, mặc dù có chút tang thương và già nua, nhưng lời nói rõ ràng, nhả chữ tròn vẹn, âm thanh giọng nói trầm bổng lọt vào trong tai của mỗi một người có mặt ở đó: "Cũng giống như các cuộc thi đấu giao lưu giữa các viện võ đạo trước đó, lão hủ là trọng tài".
"Ông ta là Kỷ Thọ Niên, vai vế rất cao, cho dù là ông nội thì cũng phải gọi một tiếng ông Kỷ, ông kỷ đã hơn 130 tuổi rồi, nghe nói thời còn trẻ là một đạo tặc khét tiếng, sau này, do thực lực quá mạnh nên dần dần có được sự tôn kính của rất nhiều người thuộc lớp già của Đê' Thành.
Sau đó nữa, địa vị của ông ta càng
lúc càng đặc thù, bởi vì ông ta không hề tham gia vào bất cứ một thế lực nào, vai vế lại cao, cho nên rất thích hợp đế làm trọng tài trong cuộc thi đấu giao lưu giữa các viện võ đạo”, Diệp Mộ Cẩn nhỏ giọng giới thiệu qua về đối phương.
Tò Minh gật đầu.
Kỷ Thọ Niên nói: "Quy tắc rất đơn giản, giống với mọi năm.
Tám đại gia tộc, không, là viện võ đạo của bảy đại gia tộc có thể dùng phương thức rút thăm hoặc là tự nguyện thách đấu để tiến hành vòng đấu đôi thứ nhất.
Sau vòng thứ nhất, loại bốn nhà, sau đó bốn nhà còn lại tiếp tục rút thăm, đấu tay đôi, loại hai nhà
thua cuộc, hai nhà cuối cùng tiếp tục đối chiến để tìm ra người đứng đầu".
Quy tắc là tám vào bốn, bốn vào hai, hai vào một.
Từ một đến bốn có thể được xếp hạng.
Từ năm đến tám là đã bị loại từ vòng một sẽ không được xếp hạng, nếu vẫn muốn có được thứ hạng thì tự đàm phán hoặc là rút thăm.
Cho nên, vị trí thứ tư và thứ năm trong cuộc thi đấu này, trên thực tế được phân làm hai tầng cấp bậc, đừng chỉ nhìn cách biệt
có một vị trí, nhưng vị trí thứ tư là được chứng minh bằng thực lực, năm và tám thì chẳng có gì khác biệt, năm cũng có thể là tám, cũng có thể là năm.
Đây cũng là lý do vì sao những năm gần đây, nhà họ Nguy và nhà họ Diệp đối đầu với nhau đến chết đi sống lại, hai nhà vừa hay lại có đủ thực lực để tranh đoạt vị trí thứ tư, nhưng cũng rất có thể rơi vào vị trí thứ năm.
"Do cuộc thi lần này không có nhà họ Lam, chỉ có bảy gia tộc, cho nên trong vòng thứ nhất này, bảy đại gia tộc sẽ có một gia tộc may mắn được vào
thẳng vòng trong", Kỷ Thọ Niên tiếp tục nói.
Đương nhiên, gia tộc này không thể là nhà họ diệp và nhà họ Nguy.
Hai nhà này đều tự nguyện quyết đấu.
Vòng thứ nhất, hai nhà tham gia quyết đấu.
"Bây giờ, chư vị gia chủ, có thể phái người lên đây rút thăm rồi", ánh mắt già nua của Kỷ Thọ Niên quét qua đám người Cơ Thương Hải, Diệp Mộ Cẩn, Nguy Chấn Phong.
Nguy Chấn Phong và Diệp Mộ Cẩn đều không phái người đi lên rút thăm.
Bốn người Cơ Thương Hải, Công Tôn Hạ, Phùng Chí Đằng, Hoàng Nhuận Dương, Dư Thủ Lâm đều đã phái người đi lên vui vẻ bốc thăm.
Bốn nhà bọn họ đều biết, trong cuộc thi đấu giao lưu năm nay, bọ họ chỉ là nhân vật phụ.
Nhân vật chính chỉ có nhà họ Diệp và nhà họ Nguy.
Cho nên tâm trạng rất ôn hoà.
Bốc được thăm may mắn chính là Công Tôn Hạ.
Sau đó.
Nhà họ Cơ đối đầu với nhà họ Dư.
Nhà họ Phùng đối đầu với nhà họ Hoàng.
Thêm nhà họ Diệp đối đầu với nhà họ Nguy.
Vòng loại có tổng cộng ba trận đấu, coi như đã được sắp xếp xong.
"Trận thứ nhất của vòng một, viện võ đạo nhà họ Cơ đấu
với viện võ đạo nhà họ Dư, bắt đầu", giọng nói của Kỷ Thọ Niên to hơn, bầu không khí trên sân Tây Lâm cũng trở nên ồn ào náo nhiệt hơn.
Song.
Ai cũng không ngờ được là, sau khi hơn 600 học viên của viện võ đạo hai nhà bước vào trong lồng sắt, đứng trên đài thi đấu cao cao thì người đứng đầu của viện võ đạo nhà họ Dư, đội trưởng Dư Thiên Hạo lại dứt khoát chắp tay: "Nhà họ Dư chúng tôi nhận thua!"
Trong một tích tắc.
Trên sân Tây Lâm, yên lặng như tờ, không có lấy một xíu tiếng động nào.
Mặc dù, nhà họ Cơ rất mạnh.
Đây là điều được công nhận.
Nhưng nhà họ Dư cũng không yếu mà!
Thế nào lại nhận thua rồi?
Cho dù đánh không lại cũng không thể chưa đánh đã nhận thua chứ! Điều này chưa từng xảy ra trong các cuộc thi đấu giao lưu trước đó.
Trong một lúc, người xem trên sân Tây Lâm rất nhiều, bọn họ bắt đầu xì xào bàn tán:
"Nhà họ Dư thế nào mà lại đột nhiên nhút nhát như thế?”
"Ha ha...!cuộc thi đấu giao lưu năm nay quái lạ thật đấy".
"Quả nhiên, đều chỉ đi lướt qua sân khấu thòi, cuối cùng cũng chỉ có nhà họ Nguy và nhà họ Diệp mới thực sự đáng để xem".
"Nhận thua cũng tốt, xuống đài sớm đế cho nhà họ Diệp và nhà họ Nguy đối đầu mới hay".
"Viện võ đạo nhà họ Cơ thắng, vào tiếp vòng sau", Kỷ Thọ Niên nói lớn.
Sau khi học viên của nhà họ Cơ và nhà họ Dư đều rời khỏi lồng sắt.
"Nhà họ Phùng đấu với nhà họ Hoàng".
Hơn 300 học viên của nhà họ Phùng và hơn 300 học viên của nhà họ Hoàng đều bước vào trong lồng sắt.
Nhưng lúc này.
"Nhà họ Hoàng nhận thua", đội trưởng thứ nhất Hoàng,
Hoàng II dứt khoát khom người, nói.