"Vậy thì giết thằng Tò Minh đó trước! Tôi muốn nó sống không bằng chết và nghiền nát xương nó.
Người phụ nữ mà Hồng Bành này để ý mà nó cũng dám cướp, đồ chó chết", Hồng Bành quát lớn, vẻ mặt tàn nhẫn, khuôn mặt đều là sát ý.
"Cậu chủ Hồng! Tòi có một thỉnh cầu, không biết đội lính Xương Sọ của chúng tôi có thể hợp tác với cậu chủ Hồng để cùng giết thằng Tò Minh đó không?", Khò Lâu do dự một lát, nói.
Hồng Bành rất muốn từ chối.
Hắn ta đường đường là cậu chủ nhà họ Hồng, vậy mà muốn giết một người cũng phải hợp tác với người khác sao? Đùa gi vậy?
Nhưng lời nói đến miệng rồi mà Hồng Bành lại cười và gật đầu nói: "Tất nhiên được rồi".
Dẫn theo mấy bia đỡ đạn làm tiêu hao khí lực của Tò Minh cũng tốt, vậy thì cũng không vô ích.
Đúng lúc này...
"Gia chủ...”, lại là người giúp việc của nhà họ Lam nhanh
chóng chạy vào.
Hắn vừa định nói gì đó nhưng chưa đợi hắn lên tiếng thì phía sau đã có hai người đi vào.
Đó là một cò gái trẻ mặc áo đỏ.
Cô ta với khí chất lạnh lùng, trông vô cùng xinh đẹp nhưng ánh mắt lạnh lùng cực độ, toàn thân là khí tức lạnh băng khiến người ta không dám đến gần.
Cô gái đó như một thanh kiếm, một thanh kiếm biết đi, vò cùng sắc bén khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Phía sau cô gái đó là một người đàn ông trung niên.
"Tôi là Thẩm Băng Tuyền", cô gái trực tiếp lên tiếng.
Vừa vào cô ta đã nói thẳng vào vấn đề, sau đó nhìn Hồng Bành hỏi: "Hồng Bành! Anh cũng ở đây sao?"
"Cò Thấm...”, ánh mắt Hồng Bành sáng ngời, tận sâu ánh mắt là vẻ thèm khát nhưng vần có chút kiêng kị, hắn ta không dám thể hiện quá lộ liễu.
Bởi đối phương là thiếu tông chủ của Chân Diễn Tông mà.
Chân Diễn Tòng còn mạnh hơn nhà họ Hồng của hắn ta một chút.
Ngoài ra, Thẩm Băng Tuyền nổi tiếng là người tàn độc.
Có không biết bao nhiêu thanh niên tài tử của Huyền Linh Sơn chết trong tay cô ta rồi.
Kiếu con gái như này, Hồng Bành không dám tán mà cũng tán không nổi.
"Xin chào cô Thẩm...", Lam Lại cung kính khom người, hiển nhiên là biết Thấm Băng Tuyền.
"Hôm nay cô Thẩm đến là cũng...!Cũng muốn hợp tác giết Tò Minh sao?", Lam Lại nhỏ giọng hỏi, trong lòng vò cùng phấn khích, hoàn toàn không thể ngờ hôm nay lại vui đến vậy.
"Đúng vậy!”, Thấm Băng Tuyền gật đầu nói.
"Một mình cô Thấm là có thế giết thằng Tô Minh nó một trăm ngàn lần rồi?", Hồng Bành có chút kinh ngạc, nói.
Thực lực của Thấm Băng Tuyền rất khủng khiếp.
Cô ta có danh tiếng không nhỏ ở Huyền Linh Sơn, là một yêu nghiệt siêu cấp.
Mặc dù hiện giờ cò ta ở cảnh giới thiên vị sơ kỳ nhưng những người ở cảnh giới thiên vị trung kỳ đều không đỡ được chục chiêu của cò ta.
Huống hồ, người đàn ông trung niên ở phía sau chắc là hộ vệ của cô ta, chắc cũng là trưởng lão ở Chân Diễn Tông, đang ở cảnh giới thiên vị hậu kỳ chăng.
Vậy mà còn không giết chết được Tô Minh sao?
"Tô Minh vô cùng mạnh!", Thấm Băng Tuyền nói tiếp: "Hai ngày này tòi đã điều tra kỹ thông tin của hắn ta rồi.
Tôi điều tra được rất nhiều sự thật mà mọi người không biết.
Thực lực của hắn ta vò cùng mạnh, mạnh hơn thực lực của tất cả những người ở đây".
Hồng Bành và đám người Lam Lại đều biến sắc.
Sau đó mọi người bắt đầu thảo luận.
Chừng nửa tiếng sau, Thấm Băng Tuyền, Hồng Bành và Khò Lâu đều thương lượng xong.
Họ đều đưa đến quyết định...!Giết Tô Minh!
Họ cũng không để ý đến quy tắc mà chỉ muốn hợp lực giết Tô Minh!
Và xây dựng trận pháp vô cùng kinh khủng!
Một trưởng lão ở Chân Diên Tông đang ở cảnh giới thiên vị hậu kỳ, là hộ vệ của Thấm Băng Tuyền, tên là Lưu Vũ Đằng.
Hai vị Đại cung phụng của nhà họ Hồng, đều ở cảnh giới thiên vị trung kỳ, một người tên là Triệu Thủ Chân, một người tên là Giả Mộc.
Còn Thấm Băng Tuyền ở cảnh giới thiên vị sơ kỳ nhưng có sức chiến đấu ở cảnh giới thiên vị hậu kỳ.
Còn cả Khô Lâu ở cảnh giới bán bộ thiên vị và hơn chục cường giả ở cảnh giới tòng sư trung hậu kỳ.
Trận pháp này có thể san bằng tất cả gia tộc ở Đế Thành rôi.
Trận pháp này mạnh đến nỗi không tưởng.
"Cô Thẩm! Cậu chủ Hồng! Hai vị cùng đến nhà họ Lam mà không che giấu gì.
Nếu không ngoài dự đoán thì các gia tộc khác ở Đế Thành chắc cũng nhận được tin, như nhà họ Diệp chắc chắn cũng đoán được chúng ta cùng nhau đối phó với Tô Minh rồi, vì vậy...", Lam Lại đột nhiên nói: "Vì vậy chắc thằng ranh Tô Minh cũng nhận được tin rồi chăng".
"Nó sẽ chạy sao?", Hồng
Bành chau mày nói.
"Đúng vậy!", Lam Lại gật đầu mạnh, nói: "Thằng ranh đó biết chúng ta có nhiều cường giả như này, có giết một trăm tên như hắn cũng không đủ, làm sao hắn có thế ngồi đợi chết được? Huống hồ hình như hiện giờ hắn không ở Đế Thành mà về thành phô' Dương Giang rồi.
Kể cả muốn chạy thì cũng đủ thời gian”.
"Chạy ư? Ha ha...!Chạy không nổi đâu”, Thẩm Băng Tuyền hừ lạnh một tiếng, trong ánh mắt toát lên sát ý lạnh lùng: "Hiện giờ chúng ta đến Đế
Thành rồi đến nhà họ Lạc làm khách và truyền tin ra".
"Đến nhà họ Lạc ư?", Hồng Bành nghe không hiểu nên hỏi lại.
Nhưng Lam Lại nghe hiểu, ánh mắt sáng lên nói: "Nhà họ Lạc? Thằng ranh Tô Minh và Lạc Thu Thuỷ của nhà họ Lạc có mối quan hệ không bình thường, chúng ta chỉ cần đến nhà họ Lạc làm khách mà không cần làm gì, cứ đến đó là được.
Thằng Tô Minh đó sẽ nhận được tin thôi.
Chắc chắn nó đến nhà họ Lạc, bởi vì tính cách của nó là trọng tình trọng nghĩa".
Đến nhà họ Lạc làm khách mà không phải đến nhà họ Diệp còn có một lý do nữa là Phiêu Diểu Tòng phía sau nhà họ Diệp còn mạnh hơn nhà họ Lạc.
Nếu không thì đến làm khách nhà họ Diệp còn tốt hơn.
Bởi vì theo như thòng tin họ điều tra được thì Lạc Thu Thuỷ chỉ là người phụ nữ trên danh nghĩa của Tò Minh thòi, còn Diệp Mộ Cấn mới là chắc chắn.
"Thủ Phong! Đi sắp xếp máy bay tư nhân đi! Hiện giờ chúng ta sẽ đến nhà họ Lạc”, Lam Lại quát lớn, vô cùng phấn khích.
Dường như ông ta đã nhìn thấy cảnh Tô Minh chết không có chỗ chôn.
Thằng khốn Tô Minh này, kể cả mày có là thần đi chăng nữa
.