“Tin chứ!”
, Tô Minh gật đầu.
Tất nhiên là Trần Chỉ Tình muốn trở thành người bình thường rồi.
Bởi vì như vậy thì đêm rằm mỗi tháng cô ta sẽ không phải chịu cơn đau đan điền như chết đi sống lại nữa.
Hai mươi phút sau… Xe Bently Continental dừng ở trước cổng khách sạn Ritz-Carlton.
Mặc dù thành phố Dương Giang là thành phố hạng ba nhưng có rất nhiều khách sạn đẳng cấp.
Trong nước chỉ có vài cái khách sạn Ritz-Carlton, thành phố Dương Giang có một cái, có lẽ vì thành phố Dương Giang là thành phố du lịch lớn cả nước.
“Thật sự không hối hận sao?
Thật ra vụ đánh cược đó cô không làm theo cũng được mà”.
Tô Minh là thần y, vì vậy vừa nhìn anh đã nhìn ra Trần Chỉ Tình vẫn là tấm thân trong trắng.
Tất nhiên, nếu như Trần Chỉ Tình thật sự bằng lòng không hối hận gì thì Tô Minh cũng không từ chối vì anh cũng chỉ là người đàn ông bình thường chứ không phải thánh nhân.
Sẽ không có bất cứ người đàn ông nào từ chối được một cô gái xinh đẹp tuyệt sắc như Trần Chỉ Tình.
“Tôi không hối hận!
Tô Minh!
Sao, anh không dám hả?”
, Trần Chỉ Tình lấy dũng khí, nắm chặt cánh tay Tô Minh nói với giọng khích tướng.
Trước khi ẩn cư trong khu rừng sâu và sống cô độc đến già thì cô ta có thể từ một cô gái trở thành một người đàn bà thì cũng là thu hoạch lớn.
Hơn nữa cô ta không ngần ngại khi trao tấm thân trong trắng cho một người như Tô Minh, thậm chí cô ta có chút rung động với anh, cô ta thấy cũng đáng.
Mấy năm nay chỉ có duy nhất Tô Minh khiến cô ta cảm thấy hiếu kỳ, kinh ngạc và chấn động.
Nếu như không có Tô Minh thì kể cả Trần Chỉ Tình có ở vậy suốt đời thì cô ta cũng chấp nhận.
Cô ta thà ở vậy chứ không tùy tiện để mất cái trong trắng của mình.
Nhưng Tô Minh thật sự khiến cô ta rung động.
Huống hồ, ngày mai cô ta phải rời khỏi thành phố Dương Giang rồi, sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Được quen biết Tô Minh, lại còn có vụ đánh cược ‘ngủ cùng nhau’ nên đây đúng là duyên phận ông trời đã sắp đặt.
Hai người đặt phòng một giường rất sang trọng.
Sau khi vào trong phòng… “Tô Minh… Chúng ta… Chúng ta uống rượu đã rồi hãy…”, sắc mặt Trần Chỉ Tình đỏ ửng lên, hóa ra cô ta cũng không che giấu được nỗi căng thẳng của mình.
“Được!”
… … … Hai tiếng sau, cuộc ân ái kết thúc.
“Ngày mai tôi sẽ cho cô một niềm vui bất ngờ”, Tô Minh ôm Trần Chỉ Tình, nhẹ nhàng nói.
Nếu Trần Chỉ Tình đã trao tấm thân trong trắng cho mình thì đã là người của mình rồi.
Vậy tất nhiên anh sẽ là người giải quyết vấn đề Quy Linh Thể chưa được kích hoạt hoàn toàn trong cơ thể cô ta rồi.
“Ngày mai ư?”
, Trần Chỉ Tình chỉ cười, trong lòng tràn đầy tâm sự.
Cô ta không biết Tô Minh là thần y tuyệt thế, càng không biết Tô Minh chắc chắn có thể giải quyết được vấn đề Quy Linh Thể trong cơ thể cô ta.
Cô ta chỉ nghĩ rằng Tô Minh sẽ tặng mình những thứ mà con gái thích như hoa tươi hay túi xách.
Nhưng hiện giờ cô ta đâu còn tâm tư mà nghĩ đến những thứ đó nữa?
Cô ta không muốn nói đến chuyện ngày mai.
Bởi vì không nên để những phiền não đó ảnh hưởng đến tâm trạng tốt đẹp ngày hôm nay.
“Nghỉ ngơi đi!
Việc cô phải làm là nghỉ ngơi thật tốt”, Tô Minh thơm lên trán Trần Chỉ Tình một cái rồi ôm chặt lấy cô ta.
“Ừm!”
, Trần Chỉ Tình tim đập loạn nhịp, toàn thân cảm nhận được sự ngọt ngào và an toàn.
Sáng sớm ngày hôm sau… “Tô Minh!
Tôi phải đi rồi!”
, Trần Chỉ Tình cắn chặt môi, nói mà như kiểu sắp khóc.
Rõ ràng là quen Tô Minh chưa lâu, chỉ theo kiểu biết ngày nào hay ngày đó nhưng lúc này cô ta đột nhiên muốn khóc.
Có lẽ vì tối qua cô ta đã trao tấm thân trong trắng cho anh chăng?
Cô ta chắc chắn, cả đời này mình sẽ không quen nổi Tô Minh.
Trần Chỉ Tình cố kìm sự hụt hẫng và không nỡ của mình, cô ta không muốn mình rơi nước mắt và không muốn Tô Minh nhìn thấy mình khóc.
“Cùng đi đi!”
, Tô Minh cũng đứng lên, nói: “Tôi sẽ cùng cô đến nhà họ Trần!”
Đã ‘có được’ cháu gái nhà người ta rồi thì tất nhiên phải đến chào hỏi nhà họ Trần một chút, nhân tiện giải quyết vấn đề Quy Linh Thể của Trần Chỉ Tình.
Hơn nữa, Tô Minh không phải kẻ ngốc.
Anh có thể nhìn ra Trần Chỉ Tình có tâm sự.
“Không được!”
, Trần Chỉ Tình lắc đầu.
Nếu như hôm nay Tô Minh đến nhà họ Trần thì sẽ gặp Dương Tố Ngọc.
Nếu như biết sau hôm nay mình sẽ cùng Dương Tố Ngọc quy ẩn rừng sâu thì chắc chắn Tô Minh sẽ không đồng ý, thậm chí trong lúc phẫn nộ sẽ làm ra những việc quá khích… Không được, nhất định không được… “Chỉ Tình!
Cô không cho tôi đi thì tôi sẽ đi một mình.
Huống hồ, tôi nói hôm nay sẽ cho cô niềm vui bất ngờ mà”, Tô Minh giơ tay lên nhéo khuôn mặt xinh xắn của Trần Chỉ Tình nhưng giọng nói cũng đầy bá đạo.
“Anh…”, Trần Chỉ Tình trừng mắt nhìn Tô Minh.
Anh ta coi mình là đồ chơi sao?
Lại còn nhéo mặt mình nữa?
Nếu như để những người quen biết mình nhìn thấy thì kỳ nữ lạnh lùng băng giá như cô ta sẽ bị chê cười chết mất?
Huống hồ lại còn bá đạo như vậy nữa?
Nhưng không biết tại sao cô ta lại rất đón nhận sự bá đạo của Tô Minh.
“Cứ quyết định vậy đi!
Đi thôi!”
, Tô Minh căn bản không cho Trần Chỉ Tình cơ hội phản bác lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...