Vương Kiếm Hiện cũng không khá hơn là bao, trên khuôn mặt tái nhợt tràn ngập sự tuyệt vọng và hận thù, còn có kiên định, ông ta đến bên Bạch Bào, cùng Bạch Bào hình thành lên thế lưng đối lưng, trầm giọng nói: “Các chủ, năm đó chúng ta không nên cứu Cốc Ngưng Băng, thật là không nên mà! Ha ha ha ha…”
Vương Kiếm Hiện cố nuốt xuống máu tươi trong miệng, giọng nói vang lên đầy thê lương.
Cơ thể Bạch Bào run lên, đôi mắt giăng kín sự bi thương.
Kỳ thật tính cách của Cốc Ngưng Băng từ đầu đến cuối vẫn luôn vô cùng lãnh đạm, từ khi cô ta còn rất nhỏ đã biểu hiện ra ngoài, ông ta cũng luôn cố ý xem nhẹ điểm này, chỉ cảm thấy tâm tính cô ta bị ảnh hưởng bởi võ đạo thuộc tính băng hàn, về bản chất vẫn là lương thiện.
Nhưng thực tế...
“Các chủ, hơn 600.000 năm nay, đồ vô ơn Cốc Ngưng Băng này chưa từng liên lạc với người, huống chi trở lại Cực Kiếm các, chúng ta hẳn là nên hiểu rõ. Trên thực tế, ngoại trừ Các chủ người không nguyện ý tin tưởng, nhưng chúng tôi đều hiểu, cô ta chính là một kẻ vong ân phụ nghĩa, người nhìn xem, cô ta lúc này ngạo nghễ đứng trên cao nhìn xuống giống như đang xem diễn kịch, cũng không có chút ý định muốn ra tay trợ giúp. Lão già này biết, cô ta muốn đợi tới khi Cực Kiếm các chúng ta cùng đường bí lối, gần như bị lão khốn kiếp Âm Hoang kia diệt toàn quân, là khoảnh khắc chúng ta tuyệt vọng nhất mới hành động, như vậy có thể coi là cứu vớt Cực Kiếm các một cách chân chính từ đó biểu lộ công lao và tầm quan trọng của bản thân, và cũng trực tiếp báo đáp ơn cứu mạng năm đó của Các chủ và nhân quả tình nghĩa mà Cực Kiếm các đã dốc lòng bồi dưỡng cô ta. Ha ha ha ha… tính toán thật là hay mà!”, Vương Kiếm Hiện toàn thân run rẩy, gần như tẩu hỏa nhập ma, con ngươi ông ta đã đỏ như máu, giọng nói tràn ngập thê lương và điên cuồng.
Bạch Bào trầm mặc.
“Các chủ, người hãy bảo trọng, lão đây muốn liều mạng với lão khốn Âm Hoang kia rồi! Cho dù lão có chết, cũng không cần tới sự cứu giúp giả tạo của Cốc Ngưng Băng! Không cần!”, Vương Kiếm Hiện bỗng nhiên gầm lên một tiếng, khí tức trên người bạo phát kinh người, đan điền nơi bụng dưới càng thêm sáng rực, không màng tất cả mà vận hành, đứng trên bờ vực tự bạo.
“Đại trưởng lão…”, Bạch Bào vừa muốn nói gì đó nhưng Vương Kiếm Hiện lại giống như một tia la-de, lao vút về phía ông lão Âm Hoang.
“Thứ kiến cỏ nực cười”, tuy nhiên, ngay khi thân hình Vương Kiến Hiện vừa động, ông lão Âm Hoang liền quay ngoắt nhìn về phía này rồi khóa chặt ông ta.
Đồng thời, tùy ý giơ lên cây gậy kim loại màu đen trong tay.
Đầu cây gậy chỉ vào Vương Kiếm Hiện đang lao nhanh về phía mình.
Chớp mắt.
Từ trên đỉnh cây gậy đó giống như vươn ra một cây hồ mạn đằng màu đen phong tỏa lấy Vương Hiện Kiếm.
Dòng khí giống như cây mạn đằng màu đen đó đâm xuyên đất trời, quét qua không gian, nhanh, nhanh đến kinh hoàng, hơn nữa còn ấn ký hình đầu lâu được ngưng tụ từ pháp nguyên hủy diệt khiến người ta phải lạnh thấu tim cùng công kích từ móng vuốt kia, dường như muốn cắn xé Vương Kiếm Hiện thành từng mảnh vụn.
Trong quá trình xung kích về hướng ông lão Âm Hoang, khoảnh khắc Vương Kiếm Hiện bị luồng khí mạn đằng màu đen khóa chặt, toàn thân ông ta run lên, gần như nổ tung.
Vương Kiếm Hiện kinh hãi và tuyệt vọng tột độ.
Ông ta cảm nhận được tử vong cận kề.
Cảm nhận được cách biệt khó có thể hình dung.
“Mạnh… mạnh quá!”, Vương Kiếm Hiện thầm nhủ, nếu cảm giác của ông ta không sai, luồng khí màu đen vấn vít giống như cây mạn đằng phát ra từ trên đầu cây gậy của lão khốn Âm Hoang, ừm, đã gần ngay trước mắt, pháp nguyên hủy diệt được bao hàm trong luồng khí màu đen muốn chôn vùi bản thân kia ít nhất cũng là cấp bậc giai đoạn bảy hậu kỳ thậm chí là đỉnh phong.
Từng cảnh tượng trong quá khứ giống như một bộ phim lần lượt tái hiện lại trong tâm trí của Vương Kiếm Hiện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...