Hy vọng có thể sớm ngày được gặp lại cô ấy.
“Những người khác thì sao?”, Tô Minh lại hỏi.
“Còn có chị Dung Băng, mấy năm nay, tốc độ tiến bộ trên con đường của chị Dung Băng cũng cực kỳ đáng sợ, cũng không thua kém em bao nhiêu, khoảng chừng ba nghìn năm trước, chị Dung Băng đã đi đến một văn minh chết có khoảng cách rất xa Chiến Uyên để rèn luyện”.
“Sau đó, trong văn minh chết đó, chị Dung Băng chiếm được một cái truyền thừa võ đại, sau khi có được truyền thừa, chị Dung Băng lại trở về Chiến Uyên, tốc độ tiến bộ võ đạo cực kỳ đáng sợ, tiến triển cực nhanh”.
“Nhưng mà, có lẽ vì tốc độ tu luyện quá nhanh, nên căn cơ có chút không ổn, hay có lẽ, truyền thừa kia có vấn đề gì đó, khoảng một nghìn hai trăm năm trước, chị Dung Băng tẩu hỏa nhập ma, suýt chút nữa đã bỏ mạng”.
“Cũng may, cuối cùng chị Vô Niệm ra tay, trợ giúp chị Dung Băng trấn áp tâm ma, chị Dung Băng mới bảo vệ được tính mạng, sau đó, hao phí khoảng tầm trăm năm, vết thương của chị Dung Băng mới khôi phục lại”.
“Sau khi vết thương khôi phục, chị Dung Băng nói, chị ấy phải đi đến một nơi xa xôi khác để tìm kiếm một nửa truyền thừa còn lại, thì ra cái truyền thừa mà chị ấy tìm được không đầy đủ”.
“Chị Dung Băng không muốn nói một nửa truyền thừa khác ở nơi nào, dường như đó là một nơi vô cùng xa xôi, cũng vô cùng nguy hiểm, có lẽ chị Dung Băng sợ hãi không dám nói ra, sợ rằng sau này, chúng em hay anh Tô sẽ đi tìm chị ấy mà gặp phải nguy hiểm.”
“Hơn nữa, trước khi chị Dung Băng rời khỏi Chiến Uyên, chị ấy còn tự mình nhờ chị Vô Niệm dùng đại thần thông xoá hết đi những dấu vết của chị ấy trong thời gian sinh hoạt ở nhà họ Tô ở Chiến Uyên này, dường như là sợ hãi một ngày nào đó, nhà họ Tô Chiến Uyên sẽ vì chị ấy mà dẫn đến tai hoạ ngập đầu”.
…
Diệp Mộ Cẩn tiếp tục nói, trong âm thanh tràn đầy sự lo lắng.
Chị Dung Băng trong miệng cô ta chính là Ngư Dung Băng.
Tô Minh trầm mặc.
Anh cũng có chút lo lắng.
Âm thầm ghi nhớ vào đáy lòng.
Xem ra, sau này, anh phải làm rất nhiều chuyện.
Đạm Đài Vô Tình, phải tìm được.
Ngư Dung Băng, cũng phải tìm được.
Mấy cô nhóc này thật không ngoan, có vấn đề chỉ muốn tự gánh vác?
Không tin tưởng người đàn ông của mình thế sao?
Người đàn ông của các cô rất trâu bò đấy.
Đúng lúc này.
"Mở!", giọng nói hăng hái của Diễm Huyền Kình vang lên, cắt đứt suy nghĩ của Tô Minh.
"Còn chuyện gì khác không?", Tô Minh hỏi Diệp Mộ Cẩn.
"Không, không còn chuyện đặc biệt gì khác xảy ra nữa", Diệp Mộ Cẩn nói.
Tô Minh nhẹ nhàng thở phào, cũng may chỉ có Vô Tình và Dung Băng xảy ra chút chuyện, những người khác đều ổn. Nếu mỗi người đều có chút chuyện thì chẳng phải mình sẽ càng bận rộn?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...